Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 60



Đầu gối bên trái của Thương Thụy đè trên sàn nhà, cố gắng nâng lên, nhìn chằm chằm vào người ở trước mặt.

Trước kia anh ta cũng sợ Thẩm Diên Phi, cho dù là bản thân người này, hay là vị trí anh đứng quyền lực anh nắm giữ, cộng thêm đoạn quá khứ chỉ mình anh ta biết, anh ta cũng tự hiểu là không trêu chọc nổi.

Riêng chuyện đính hôn với Khương Thời Niệm, anh ta là người chiến thắng tuyệt đối, lúc có cô dường như đã hòa tan bớt những nỗi sợ của anh ta đối với Thẩm Diên Phi, có chút cảm giác hả giận.

Nhưng bây giờ lúc lại đối mặt với người đàn ông này, tất cả nỗi sợ hãi dâng lên theo bản năng dường như lại tăng thêm gấp mấy lần trong mắt anh ta.

Thẩm Diên Phi có gì khác trước đó.

Trước đó anh ta đã thu bớt lại, khống chế công việc ở đúng chừng mực, nhưng bây giờ… Thương Thụy chỉ cảm thấy sợ hãi.

Thương Thụy vẫn không cam tâm, nuốt khan một cái, đang định nói chuyện, bảo Thẩm Diên Phi muốn trút giận thì nhanh một chút, khống chế anh ta ở bên ngoài cả một đêm, sáng sớm lại cho người đưa anh ta tới biệt thự nhốt ở đây, rốt cuộc là muốn làm gì!

Ánh mắt anh ta đột nhiên ngừng lại, nhìn thấy một dấu răng tinh xảo  còn mới ở trên cổ Thẩm Diên Phi, ngoại trừ dấu răng, trên vùng da xung quanh còn có rải rác mấy vết đỏ vừa đậm vừa nhạt, kéo thẳng vào trong cổ áo.

Khóe mắt Thương Thụy mở to tới mức đau đớn, vừa cử động đã bị người phía sau mạnh mẽ chế trụ, anh ta há miệng thở dốc.

Thẩm Diên Phi đặt ly xuống, ngón tay lướt qua khẩu súng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Việc làm ăn ở vài cảng của nhà họ Thương đã bước vào đường cùng, chuỗi tiền vốn bị cắt đứt, có thể chịu được tới tháng sau không cũng chưa chắc, tổng giám đốc Thương còn có thời gian đặc biệt tới tìm vợ tôi báo ân cho anh, sao vậy, bây giờ tôi tới báo cho vợ tôi, anh không muốn?”

Anh trầm giọng nói: “Hay là nói, dùng một ân tình chưa từng liên quan tới anh, lừa cô ấy yêu đương đính hôn với anh còn thấy chưa đủ, sau khi cô ấy đã gả cho tôi, anh vẫn muốn lặp lại lần nữa?”

Thương Thụy bị đâm trúng tim đen, phản ứng cứng đờ, như bị sét đánh, trên mặt chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt khó tin.

Anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Diên Phi, như rơi thẳng xuống hầm băng, đôi môi ngập ngừng không nói được gì, kinh ngạc nhìn vào ánh mắt đắc ý của Thẩm Diên Phi một lát, dường như chỉ đang xem xét, lệ khí u ám bên trong khiến đầu gối anh ta mềm nhũn ra, sống lưng sởn gai ốc.

“Anh thì biết gì? Anh dựa vào đâu——” Thương Thụy vừa nặn ra mấy chữ, chưa nói xong đã dừng lại, anh ta đột nhiên nhận ra khả năng nào đó, da đầu tê dại, nghẹn giọng hỏi: “...Là anh?! Tưởng Huân...Chuyện của Tưởng Huân, lúc đó là anh?!”

Anh ta ngẩn ra mấy giây, cố gắng chắp vá những đoạn phim mình biết lúc đó, nhanh chóng gom lại một chỗ.

“Anh đã xử lý Tưởng Huân?Anh bảo hắn tạm thời ra nước ngoài vĩnh viễn không trở lại?! Anh dựa vào nhà họ Thẩm phải không, nhà họ Thẩm chịu giúp anh làm chuyện này?!”

“Anh điên rồi hả Thẩm Diên Phi, năm đó ai dám tùy tiện động vào nhà họ Tưởng, cho dù anh dựa vào gia tộc, anh cũng bằng lòng vô duyên vô cớ thay cô ấy dẹp chuyện lớn như vậy sao? Không nói gì cả? Xem ra đến giờ anh cũng chưa từng nói với cô ấy?! Anh mưu tính gì, không cần báo ơn?!”

“Còn ra nước ngoài...Xử xong Tưởng Huân anh lại trực tiếp đi ra nước ngoài...Vậy thì thế nào, chẳng có ai tiếp nhận ân huệ, cứ bỏ đấy, đã qua mấy năm rồi, không phải đợi người khác lấy ra sử dụng?!” Thương Thụy nghiến răng miệng đầy mùi máu tanh, dưới sự khuất phục và hoảng sợ quá lớn, trái lại chẳng quan tâm gì nữa, mạnh miệng nói: “Tôi dùng rồi đấy, tiếp nhận rồi, khiến Khương Thời Niệm làm bạn gái, hôn thê của tôi! Cô ấy bởi vì điều mày mà yêu tôi, còn đối với tôi——”

Anh ta đè giọng nói tới chữ này, lời còn lại đột nhiên biến mất, bị tiếng súng nặng nề nghiền nát.

Thầm Diên Phi trên sô pha vẫn vô cảm, nhưng lúc này lại quả quyết nâng súng lên, bắn vào tay anh ta, họng súng đen ngòm nhắm chuẩn, ngón tay dứt khoát bóp cò.

Thương Thụy lập tức hồn lìa khỏi xác, sợ hãi há miệng, cổ và đầu toát đầy mồ hôi lạnh, trái tim gần như ngừng đập.

Không phải đạn.

Là một mũi tên sắc nhọn ở sân tập bắn, mang theo tiếng rít vang bắn chuẩn tới trước mặt anh ta, lại nhanh chóng bay qua động mạch ở cổ anh ta không lệch một chút nào, tạo ra vết thương sâu nóng hừng hực, máu tươi trào ra.

Họng súng của Thẩm Diên Phi vẫn hướng về phía anh ta, cười một tiếng, rồi chậm rãi hỏi: “Anh đoán Tưởng Huân ra nước ngoài thế nào, tổng giám đốc Thương có thể đích thân thử xem.”

Thương Thụy đã ngã ngồi ngay tại chỗ, che cổ liều mạng thở gấp.

Thẩm Diên Phi tao nhã lịch sự, rũ mắt nhìn: “Sợ cái gì, tôi không cần mạng người, tôi sợ vợ chê bẩn, nếu tổng giám đốc Thương đã làm rồi, thì đương nhiên phải nhận đủ thù lao, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.”

Thương Thụy vẫn đang ở trong sụp đổ gần kề cái chết, chân bất giác run rẩy, trong lòng còn đang nghĩ, cho dù Thẩm Diên Phi giết chết anh ta thì có làm sao, Khương Thời Niệm vẫn luôn sợ anh, một ngày nào đó nhìn thấy bộ mặt thật của anh thì sẽ càng tránh xa!

Cô cần anh ta, phụ thuộc vào anh ta, cùng lắm thì anh ta sử dụng ân tình đã dùng rồi để lợi dụng, bản chất cũng chẳng khác gì anh! Tóm lại cô sẽ không đối với Thẩm Diên Phi——

Cửa cách âm khẽ động.

Thẩm Diên Phi buông họng súng xuống, màn hình lớn cuộn lên dần hạ xuống với tốc độ vừa phải dưới điều khiển từ xa, ngăn cản tất cả cảnh tượng không nên có, Thương Thụy bị bịt miệng kéo vào rìa, định lặng lẽ đưa đi từ hướng khác.

Ánh mắt đỏ ngầu của anh ta nhìn thẳng qua rìa màn hình lộ ra.

Khương Thời Niệm không nên tỉnh vào lúc này, lúc mở mắt, cơ thể mềm nhũn tới mức bóp một cái cũng có thể gãy, nhưng hình như bên cạnh thiếu mất cảm giác tồn tại và nhiệt độ nào đó, nên tỉnh lại từ trong cơn buồn ngủ, vừa thấy bên cạnh trống không, khăn trải giường cũng hơi lạnh.

Cô mơ màng một lát, không rõ là mình đang ở đâu, vội vàng ngồi dậy, lại đỏ mặt ngã xuống, ôm chặt chăn vùi đầu thật sâu, tìm lại toàn bộ ký ức ngày hôm qua.

Có vài người đúng thật là...Lúc chưa phá vỡ thì cấm dục tới mức thành thạo, vừa phá vỡ, đã trực tiếp giống như khe sâu khó lấp đầy!

Cổ họng của Khương Thời Niệm rất khô khốc, chậm rãi chui ra khỏi chăn, thấy bên giường có nước, uống rồi vẫn thấy chưa đủ, cô thử xuống giường, lỗ tai đỏ như máu chống vào mép giường dừng lại một lát, mới chậm rãi đeo dép đi ra ngoài.

Hình như… bị thương rồi.

Dù sao thì.. Mới đầu có chút không phối hợp được, phải hoàn toàn tiếp nhận không phải là chuyện nhẹ nhàng gì, nhưng sau đó thì...

Khương Thời Niệm cưỡng ép ngừng nhớ lại, trước đó cô chưa từng bước lên tầng hai, không biết bố trí trên lầu như thế nào, nhớ là máy nước uống ở phòng khách tầng một, nên vịn theo cầu thang đi xuống, nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy Thẩm Diên Phi ở đâu.

Cô uống nước xong, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, đi tới cánh cửa phụ duy nhất chưa đi qua đó, mơ hồ nghe được âm thanh bên trong, nên đẩy cửa đi vào.

Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi vào từ cửa kính, bao trùm thân thể của Thẩm Diên Phi, làm mờ khẩu súng màu đen rất chân thực trên tay anh.

Từ góc độ của Khương Thời Niệm, không thấy có gì khác thường, cô đi về phía anh, tốc độ nhanh có chút khó tả.

Thẩm Diên Phi ném súng đi, đi lên đỡ cô, đương nhiên mở rộng cánh tay, Khương Thời Niệm bước chậm, đợi anh đi tới gần, yên tâm nép vào lòng anh, trán tựa vào vai anh, cố gắng che giấu biểu cảm xấu hổ của mình lại.

Bên phải từ tai đến vai của cô, màu đỏ chưa phai, dấu vết nông sâu đan xen, bị người trong bóng tối thất thần ngây ra nhìn.

Thẩm Diên Phi quay người ngăn cản, ôm lấy Khương Thời Niệm, cúi đầu xuống chạm mắt cô, khẽ hỏi: “Sao lại xuống đây, khó chịu sao.”

Khương Thời Niệm thật sự không đáp nên lời, ấp úng trả lời: “...Em xuống uống nước, không thấy anh ở bên ngoài.”

Thẩm Diên Phi mỉm cười, sau khi dư quang ở đuôi mắt khẽ lướt qua màn chiếu, người phía dưới đương nhiên hiểu, lặng lẽ kéo Thương Thụy ra từ cửa bên ngoài.

Anh thu ánh mắt âm u lạnh lẽo lại, hồi phục nhiệt độ trong mắt, đi lên đỡ lấy người có thể trọng rất nhẹ vào trong lòng, quay về phòng khách, dịu dàng xin lỗi cô: “Là anh không tốt, chuẩn bị không đủ nước cho vợ ở trên lầu, dù sao thì ——”

Anh cố ý không nói ra, liếc mắt nhìn về phía suối nước nóng.

Khương Thời Niệm thật sự không muốn hiểu, nhưng khăn trải giường và đệm ở phía dưới rõ rành rành ở trước mắt, cực kỳ rõ ràng.

Cô dãy dụa muốn xuống, Thẩm Diên Phi ôm chặt, đi qua nhà bếp lấy một ly nước nóng, dỗ cô uống xong, lại đỡ người lên lầu về phòng ngủ chính, tiện tay cầm hộp giấy trên bàn trà ở phòng khách theo.

Đưa Khương Thời Niệm quay về giường, anh cũng ngồi xuống bên cạnh, đèn trong phòng vẫn chưa mở, rèm cửa sổ kéo rất kín, ánh sáng gần như không lọt qua, chỉ dựa vào ánh sáng của đèn ở trên đầu giường chưa tắt.

“Có đau không.” Anh cúi xuống hỏi: “Anh cho người đưa thuốc tới rồi.”

Anh mở nắp hộp ra, bên trong là hai hộp thuốc mỡ.

Khương Thời Niệm kéo gối che mặt lại, giọng nói bị ấp úng tới mức run rẩy, ngược lại còn vô tình để lộ ra giọng khàn khàn quyến rũ: “...Không đau! Thuốc này, anh, anh nói với người ta thế nào?”

Thẩm Diên Phi kéo cả cô và gối, gạt ra một chút, hôn đôi môi sưng đỏ của cô: “Nói lời nên nói, lời không nên nói đương nhiên không nói, anh không có sở thích tiết lộ chuyện riêng của vợ ra ngoài đâu.”

Khương Thời Niệm như con cá nhỏ vùng vẫy trên bờ, nghe thấy anh thì thầm: “Bà xã, đừng chịu đựng, để anh xem thử.”

“...Không cần!”

Anh cũng không định nhượng bộ chuyện này: “Những việc khác đều nghe theo em, cái này thì không được, thật sự bị thương rồi, không được kéo dài.”

Khương Thời Niệm che gối càng chặt hơn, cảm nhận được độ ấm và mát của thuốc mỡ.

Thực ra cũng không thể coi là bị thương, cùng lắm chỉ là khó chịu, đã không đau nữa rồi.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, trông như chẳng có việc gì, như bác sĩ lý trí.

Khương Thời Niệm không khó chịu nữa, vẻ mặt dần đỏ ửng ở dưới gối, cô cắn môi, sợ mình có cử chỉ thất thố nào đó, nhưng lại chợt ngẩn ra.

Bầu không khí tĩnh lặng, có quen thuộc, tiếng xé giấy gói khẽ vang lên.

Ban ngày, bóng đêm nhân tạo, che đậy sự hoảng loạn và xấu hổ không chịu đựng nổi của cô.

Gối của Khương Thời Niệm lung lay, bị người kéo ra.

Cô mượn ánh đèn, lờ mờ nhìn khuôn mặt của Thẩm Diên Phi, khuôn mặt và dáng môi của anh đẹp tới mức không chân thực, là vô cùng xa cách và lạnh lùng, vốn nên cao cao tại thượng, nhưng tại sao lại có thể kéo người khác vào biển lửa.

Thời gian bị kéo dài vô hạn, giọng nói của Thẩm Diên Phi như đã được ngâm trong rượu mạnh, trầm thấp tập trung ở bên tai cô: “Thích như vậy không.”

Khương Thời Niệm thầm hoảng hốt, ánh mắt mất đi tiêu điểm.

Mãi đến khi cô đột nhiên mất hết sức lực.

Một nụ cười trầm thấp đầy từ tính thoát ra từ cổ họng anh, nuốt giọng run rẩy vỡ vụn của cô xuống: “Biết đáp án rồi, bảo bối rất thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.