Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 63



Khương Thời Niệm thích xem phim, nhất là những bộ phim Hồng Kông kinh điển thời xưa cũ. Cô đã xem đi xem lại rất nhiều bộ phim đến nỗi nhớ rõ tình tiết, nam chính mặc chiếc sơ mi trắng đẫm máu cả đời cứ như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, đứng trong làn gió đêm ở bán đảo Cửu Long, liều mình nói với người phụ nữ mình yêu những lời này nhưng thường sẽ không có được đáp án mà anh muốn có.

Cô nhớ lại những nam diễn viên có giọng nói khác nhau kia, đột nhiên ấn tượng về họ đều trở nên mơ hồ. Lúc này trong tai trong đầu cô chỉ còn lại tiếng nói trầm thấp nói rõ từng chữ của một mình Thẩm Diên Phi. Giọng nói đó làm lồng ngực cô rung động và tê dại, tình cảm lặng lẽ chảy tràn đi khắp toàn thân.

Đó là lời bày tỏ êm tai nhất mà cô từng nghe, dù rằng ý định ban đầu chẳng qua cũng chỉ là một câu trần thuật mà anh dùng để trả lời câu hỏi của cô thôi.

Đốt ngón tay của Khương Thời Niệm căng thẳng, không dám bàn tiếp về chuyện này với anh nữa.

Lúc này buổi diễn tập đã kết thúc, mọi người cơ bản cũng đã thu dọn xong và ra ngoài hết rồi, ồn ào đi về phía thang máy. Hoàn cảnh và tâm thái đã không còn thích hợp để Thẩm Diên Phi có thể nói thêm được gì. Khương Thời Niệm bèn tìm lý do để cúp cuộc gọi này, xoay người về phía cửa sổ hít sâu mấy hơi, cố gắng khôi phục lại biểu cảm bình thường.

Khương Thời Niệm không đi cùng với mọi người, đến khi đám người đã tản đi gần hết, trái tim bình tĩnh lại rồi, cô mới bước vào thang máy đi xuống lầu.

Nơi cô đang ở chính là khách sạn có các tiêu chuẩn phục vụ cao nhất trong số các khách sạn năm sao của Bắc Thành. Địa điểm tổ chức dạ tiệc chính thức nằm ở tầng một của khách sạn. Vì vẫn chưa chuẩn bị xong bối cảnh nên buổi tập dợt chạy chỗ lần đầu hôm nay được sắp xếp ở phòng tiếp khách nằm trên tầng mười hai, trong lúc cô đi xuống lầu đương nhiên sẽ đi ngang qua phòng cho khách ở tầng dưới.

Thang máy dừng lại ở tầng chín, cửa mở ra, bên ngoài có hai người phụ nữ trẻ tuổi thần thái sáng láng đang đứng nói chuyện riêng. Cả hai người đều mặc hàng hiệu và đeo trang sức, chắc là sắp đến vũ trường chơi.

Hai người vừa nhìn thấy Khương Thời Niệm đã lập tức sửng sốt, thu hết lại mọi biểu cảm, co quắp khách sáo chào hỏi. Bọn họ vốn định chờ chuyến sau nhưng Khương Thời Niệm nhấn giữ nút mở cửa bảo các cô đi chung, hai người mới bước vào với vẻ mặt phức tạp.

Khương Thời Niệm đứng gần cửa thang máy, hai người phụ nữ kia thì đứng đằng sau, nói khẽ gì đó với nhau.

Đối với các cô, Khương Thời Niệm không phải người xa lạ gì. Cô là người nổi danh trong giới thiên kim hào môn của Bắc Thành. Trước kia khi cô vẫn còn là đại tiểu thư nhà họ Khương, bọn họ đã từng tung cành ô liu với cô nhưng cô lại không thích chơi bời nên từ chối. Từ đó về sau bọn họ chướng mắt cô ở mọi lúc mọi nơi, khi cô trở mặt với nhà họ Khương, scandal của Thương Thụy truyền hết khắp mạng xã hội, bọn họ cũng nói không ít những lời khó nghe trong nhóm chat.

Giờ sợ hãi như thế tất nhiên là vì gia chủ nhà họ Thẩm ở sau lưng cô rồi.

Khương Thời Niệm không muốn để tâm nhiều như thế, chờ đến khi thang máy dừng lại ở tầng một, khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì tình cờ nghe thấy hai người ở phía sau nhỏ giọng bàn tán mấy câu.

“Hôn nhân hợp đồng đấy.”

“Nhưng trông thì có vẻ thật, vị kia đối với cô ta như thế…”

“Cô ít gặp chuyện này lắm à? Ai mà không biết chứ, gặp dịp thì chơi thôi…”

Khương Thời Niệm nhíu mày, hơi ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, thấy ánh mắt của bọn họ không ở trên người cô, có lẽ họ đang nói về chuyện không liên quan đến cô nên không dừng lại quá lâu. Cô đi ra khỏi khách sạn, quay về căn nhà ở Vọng Nguyệt Loan.

Gần đây công việc của đài truyền hình dồn lại, lịch trình ghi hình dày đặc. Khương Thời Niệm làm việc đến gần mười hai giờ mà vẫn chưa ngủ. Cô thay váy ngủ ngồi tựa vào đầu giường của phòng ngủ chính, lật xem kịch bản cần phải dùng cho ngày mai, không muốn thừa nhận rằng mình không đủ tập trung. 

Bóng dáng của Thẩm Diên Phi xuất hiện khắp nơi trong nhà, kể cả trong căn phòng này cũng không ngoại lệ, đến cả giường cũng có hơi thở mát lạnh như sương tuyết trên người anh, không thể ngó lơ được.

Khương Thời Niệm cảm thấy hơi bực bội, cô xuống giường định đến phòng làm việc, vừa mới đứng dậy thì di động đã rung lên, trên màn hình xuất hiện tin nhắn WeChat: “Đến lúc nên chúc ngủ ngon mà lại không biết phải chúc sao?”

Đã trễ thế rồi mà anh vẫn còn chưa nghỉ ngơi.

Khương Thời Niệm lại ngồi xuống mép giường, suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Ngủ ngon.”

Môi cô vô thức hơi cong lên, khi nhận ra được biểu cảm của mình, cô vội vàng muốn đè xuống thì Thẩm Diên Phi đã trực tiếp cắt ngang: “Khương Tuệ Tuệ, em cảm thấy cách anh đủ xa nên cánh cứng rồi đúng không?”

Ý cười của Khương Thời Niệm không nhịn được mà càng trở nên rõ ràng hơn. Cô vốn định hoàn thành trách nhiệm của một người vợ, hỏi thăm xem hôm nay anh thế nào thì Thẩm Diên Phi lại đổi đề tài: “Thời tiết ở Bắc Thành có đẹp không?”

Cô đoán rằng có lẽ ông chủ Thẩm chỉ thuận miệng tìm đề tài để nói thôi, chứ chuyện thời tiết này ấy mà, bỏ bớt mấy giây ra để xem di động một cái là biết ngay, nhưng cô vẫn thuận theo đáp: “Trời đầy mây, giờ đang có tuyết nhẹ.”

“Nói miệng không bằng chứng.” Anh đáp ngắn gọn. “Chụp một tấm cho anh xem.”

Khương Thời Niệm không nghĩ nhiều, ngồi ngay tại mép giường giơ di động lên hướng về phía cửa sổ sát đất chỉ kéo rèm một nửa trước mặt rồi chụp một tấm ảnh. Bên ngoài tuyết giăng đầy trời, cảnh sắc rất đẹp, cô tiện tay gửi qua cho anh.

Một lát sau, Thẩm Diên Phi lại đáp lại bằng một đoạn voice chat. Cô mím môi, rũ mắt đặt điện thoại ở bên tai nhấn nghe. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, cười như không cười, chậm rãi lướt qua xương tai cô: “Bà xã, có phải em sợ đêm nay anh ngủ yên ổn lắm phải không?”

Khương Thời Niệm chẳng hiểu ra sao, mở ảnh chụp ra nhìn kỹ lại một lần nữa. Ban đầu thì không phát hiện ra điểm gì bất thường nhưng trong lúc vô tình phóng đại ảnh chụp ra một chút cô mới chợt ngẩn ngơ. Cô đưa điện thoại đến gần trước mắt, kinh ngạc nhìn ảnh phản chiếu mơ hồ của một bóng người trên cửa sổ.

Người phụ nữ ngồi ở mép giường, đôi chân trần rũ trên sàn nhà, chăn nệm phía sau bừa bộn, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng quá ngắn, diện tích che phủ ít đến tức điên, một mảng lớn da thịt lộ ra, gần như sánh ngang với bông tuyết ngoài cửa sổ.

Khương Thời Niệm đỡ trán, gò má nhanh chóng nóng bừng lên. Bởi vì Thẩm Diên Phi không có ở nhà nên cô mới không e dè gì như thế, vì để ngủ cho thoải mái nên mới lấy chiếc áo ngủ thiếu vải nhất trong tủ ra mặc!

Vừa rồi lúc chụp ảnh cô đã hoàn toàn quên mất chi tiết này, trước đó cũng không nhìn kỹ, cuối cùng ông chủ Thẩm có con mắt tinh tường đã nhìn thấy hết.

Khương Thời Niệm không thể giải thích được nhưng nghĩ đến hai vợ chồng đã làm chuyện đó hết rồi, nếu còn thẹn thùng vì chuyện này thì có hơi ra vẻ quá. Cô từ bỏ chống cự, ngã ngửa người lên chăn, nói: “Em thật sự không cố ý…”

“Ừm.” Thẩm Diên Phi đáp lại bằng một âm mũi nặng nề. “Anh không có nhà, em về nhà lại mặc thế đúng thật là cố ý.”

Không cho cô cơ hội chối bỏ, anh tiếp tục từ từ mở miệng, giọng nói trong bóng đêm xa xôi như mang theo dòng điện trở nên hơi khàn khàn: “Nếu như cố ý thì phải chịu trách nhiệm, không thể trốn tránh.”

“Phải chịu trách nhiệm gì chứ?” Khương Thời Niệm xoay người vùi mặt vào chăn, rầu rĩ đáp. Cô suy đoán tâm tư của anh, có ý muốn trốn tránh: “Chẳng phải anh nói cánh em cứng cáp rồi sao? Giờ em cũng có can đảm cắt đứt liên lạc đấy nhé.”

Thẩm Diên Phi khẽ cười, ẩn ý nào đó càng rõ hơn, lần này không phải là voice chat nữa. Anh gọi thẳng đến cho cô, Khương Thời Niệm cũng không thể không nghe máy, dứt khoát nhắm mắt mở loa ngoài.

Trong không gian riêng tư do chiếc chăn phủ trùm tạo thành, anh nói bằng ngữ điệu trầm tĩnh tao nhã: “Cánh em có cứng hay không thì giờ anh không chạm tới được, cái mà anh có thể chắc chắn là cái khác cơ.”

Mới đầu Khương Thời Niệm nghe không hiểu nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đột nhiên tỉnh ngộ ra, bị giọng nói của anh ập vào tai, máu nóng lập tức dồn lên đỉnh đầu.

Cánh chỉ là lời dẫn mà thôi, thứ có cứng hay không cứng là cái khác.

Tại sao cô lại phải nghe hiểu chứ!

Nhất thời, Khương Thời Niệm không rõ do tim mình đập quá nhanh hay là đang tự trách, dù sao vấn đề cũng do tấm ảnh mà cô chụp gây ra. Trong đầu cô có một nhân vật chibi đang điên cuồng gào thét, nước mắt chảy đầy mặt, cô thì lại không chạy được, cổ họng nóng đến như sắp bốc cháy, thương lượng với anh: “Vậy anh… Nhẫn nhịn một lát, hay là… Tự xử đi.”

Lúc Thẩm Diên Phi nói chuyện, cô không nghe ra được bất kỳ dao động khác thường nào. Giọng anh vẫn cứ bình tĩnh không gợn sóng giống như là đang trêu đùa cô vậy.

Nhưng Khương Thời Niệm biết không phải như thế. Âm thanh ở đầu bên kia của ống nghe có tiếng bước chân của anh, tiếng giống như tiếng mở cửa phòng tắm, tiếng nước từ vòi hoa sen và tiếng thở nặng nề trầm đục cực kỳ khẽ. Trước mắt cô không khống chế được mà bắt đầu xuất hiện hình ảnh, từng cảnh tượng ở khách sạn Đằng Xung hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu cô.

Đầu gối cô co quắp lại một chút, xấu hổ và giận dữ túm chặt di động nhưng lại không cúp máy. Tiếng nước chảy đều đều trầm đục, cô dường như cũng cảm nhận được hơi nóng bốc lên, tóc mai dần dần ướt đẫm mồ hôi, mãi đến khi anh cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói thoáng trở nên mơ hồ nhưng ngược lại càng gợi cảm hơn.

“Tuệ Tuệ, gọi anh một tiếng đi.”

Lỗ tai Khương Thời Niệm đã nóng đến tê dại, vừa cất tiếng mới phát hiện giọng mình khàn đặc: “Thẩm Diên Phi…”

“Đổi cách khác.”

Rõ ràng cô không bị bất kỳ thứ gì uy hiếp và ép buộc, cô và anh cách xa nhau cả ngàn dặm nhưng sự tồn tại của anh đã lấp đầy toàn bộ phòng ngủ chính. Cô nắm chặt góc chăn, chớp mắt kêu: “Đàn anh.”

Không biết sao cách xưng hô này lại xuất hiện nhưng đã khiến cho nhịp thở trong ống nghe hơi khựng lại, dù chỉ là trong thoáng chốc. Cô cho rằng anh vẫn còn bất mãn nên trốn vào trong ổ chăn, tiếp tục gọi Tam Ca và ông xã, không chắc rốt cuộc cái nào mới hợp ý anh.

Đến cuối cùng, hai đầu gối cô nghiến lên chăn, tự nói đến nỗi run cả giọng, anh mới kề sát lại chỗ microphone thu âm trong tiếng nước đều đều chảy ra từ vòi hoa sen, trầm thấp cười khen: “Tuệ Tuệ thật lợi hại.”



Khương Thời Niệm không muốn đối mặt với sự “lợi hại” này của mình. Cả một đêm cô ngủ chập chờn, những gì mơ thấy toàn là những cảnh tượng không thể nhìn thẳng được. Lúc sáng khi tỉnh lại đầu cô còn choáng váng đầu, trên màn hình còn có tin nhắn “Chào buổi sáng” của ông chủ Thẩm, còn được gửi đến vào lúc năm giờ hơn.

Khương Thời Niệm trả lời tin nhắn, cố gắng tận dụng thời gian để học thuộc hết những đoạn kịch bản mà tối hôm qua vẫn chưa học xong, quyết tâm trong hai ngày này không cần phải trả lời tin nhắn của ông chủ Thẩm thêm nữa, cô không thể trêu vào đâu.

Lượng công việc của cô ở bên phía đài truyền hình vốn mang thiên hướng của chương trình giải trí và phỏng vấn nhiều hơn, bởi vì nghỉ kết hôn nên tồn đọng lại một đống, do đó cô vẫn luôn trong trạng thái liên tục tăng ca. 

Huống chi tối chủ nhật chính là hôm tổ chức dạ tiệc từ thiện, thứ bảy cùng tuần còn phải ăn mặc và trang điểm để tập dợt chính thức, một vài ca sĩ và minh tinh lưu lượng tham gia biểu diễn trên sân khấu cũng sẽ có mặt.

Sáng thứ bảy, Khương Thời Niệm đến khách sạn đúng giờ, chạy chương trình một cách thuần thục cùng các cộng sự và đồng nghiệp. Bề ngoài thì trông có vẻ mọi thứ đều bình thường, thái độ của mọi người cũng vẫn giống như trước nhưng tâm tư của cô mẫn cảm, dễ dàng cảm nhận được tin tức của thế giới bên ngoài vậy nên cô chợt cảm thấy bầu không khí có hơi khác thường.

Khương Thời Niệm không hỏi nhiều, chuyên tâm diễn tập, chờ cho đến chiều khi toàn bộ buổi diễn tập đã kết thúc một cách thuận lời, các minh tinh đều đã quay về hậu trường thay quần áo nghỉ ngơi, nhiệm vụ của cô mới coi như là đã hoàn thành.

Cô tháo mic xuống, vừa mới đi ra khỏi đám đông thì đã nhìn thấy Tần Chi mấy hôm không gặp từ đằng xa. Cô ấy đứng ở ngoài đại sảnh, bước chân chần chừ, đôi mắt đỏ bừng, không lập tức đi đến cạnh cô.

Với trường hợp như hôm nay, là một phóng viên, Tần Chi xuất hiện ở nơi này cũng không có gì kỳ quái, nhưng trạng thái của cô ấy lại không đúng lắm. Khương Thời Niệm bước nhanh sang, kéo cô sang một bên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tần Chi lắc đầu, kéo cô sang một góc tường càng yên ắng ít người hơn. Một cô gái từ trước đến nay vẫn luôn ngay thẳng dứt khoát lại mím môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Khương Thời Niệm chưa thấy cô ấy như thế bao giờ, lo lắng đến nỗi vỗ sau lưng cô.

Tần Chi dụi mắt, hít sâu một hơi, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nói: “Niệm Niệm, cho tớ xin lỗi cậu, chờ ông chủ Thẩm về rồi thì tớ sẽ đến giáp mặt thỉnh tội. Cho đến hôm nay tớ mới biết trong ngày đầu tiên ở khách sạn suối nước nóng Đằng Xung, Thương Thụy đến đó bắt cậu.”

Cô ấy phải cố nhẫn nhịn rất nhiều lần mới nói tiếp: “Khi đó tớ gọi điện thoại cho cậu, nói với cậu rằng Từ Thanh Việt đi ra ngoài đón bạn, cậu có nhớ không? Mẹ nó chứ người bạn đó chính là Thương Thụy, tên chó họ Thương kia là do hắn ta đưa vào!”

Khương Thời Niệm không ngờ lại có chuyện như thế, khiếp sợ nhìn cô ấy. Tần Chi tức đến hụt hơi, nói: “Chính bản thân Từ Thanh Việt đã làm bạn với Thương Thụy, chẳng qua là không chơi cùng với nhau nên trong giới không ai biết. Trong đám cưới của cậu và ông chủ Thẩm lúc trước, hắn ta cố ý đến tiếp cận tớ là vì được Thương Thụy nhờ vả, muốn tìm cơ hội giúp đỡ anh ta.”

Nói tới đây, Tần Chi phẫn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Hắn ta đuổi theo tớ khắp nơi, lúc đi Vân Nam cũng là vì giúp Thương Thụy tận dụng mọi cơ hội nên cuối cùng mới giả vờ thâm tình với tớ. Nếu không phải bị ông chủ Thẩm trông chừng chặt chẽ thì lúc quay chương trình Thương Thụy sẽ xuất hiện! Coi như bà đây nông cạn, mắt mù mới coi trọng hắn ta, mẹ nó cứ coi như là chơi vịt (1) qua đường thôi! Dù sao tớ cũng sướng!”

Khương Thời Niệm bất chấp chuyện của riêng mình, trước hết ôm lấy Tần Chi an ủi đối phương.

Tần Chi lau nước mắt đi, cố gắng hạ thấp giọng xuống, nắm lấy tay cô nói: “Chắc là ông chủ Thẩm có biết, bởi vì mấy hôm nay đã có người theo dõi Từ Thanh Việt. Haizz, chuyện trước kia không nhắc đến, vấn đề quan trọng hiện nay là…”

Cô ấy nhịn ham muốn chửi ầm lên xuống, nói: “Chính tớ cũng không nhớ lắm, có một lần tớ uống rượu ở nhà hắn ta, lúc say tớ bị hắn dụ dỗ. Tớ nói với hắn cậu và ông chủ Thẩm là… Hôn nhân hợp đồng.”

Tay Khương Thời Niệm chợt căng thẳng.

Tần Chi hối hận đến mức trắng bệch cả mặt: “Chỉ có một câu đó thôi, ngoại trừ việc đó ra thì không còn chuyện gì khác nữa, nhưng như thế đã đủ chết rồi. Mới đầu Từ Thanh Việt không nói với bất kỳ ai, cũng không có nói cho Thương Thụy biết, nhưng hôm qua sau khi Thương Thụy uống say rồi còn uống thuốc, suýt chút nữa là chết người. Từ Thanh Việt thấy anh ta sắp xảy ra chuyện nên lúc ở trong phòng bệnh đã nói chuyện này cho anh ta biết, muốn an ủi anh ta.”

Cô tức giận đến mức biểu cảm trở nên dữ tợn: “Tớ không biết Thương Thụy có phản ứng ra sao, nhưng lúc Từ Thanh Việt nói chuyện này thì đã bị mấy tên nhị đại ở ngoài cửa nghe thấy. Mấy tên đó vốn dĩ đã bất bình cho Thương Thụy, thế thì quá hay rồi còn gì, bọn họ không dám đắc tội ông chủ Thẩm nên đương nhiên không dám bàn tán công khai để tìm đường chết mà chỉ truyền tai nhau trong nhóm chơi riêng thôi. Nhưng mấy cái nhóm ở Bắc Thành đều có móc nối với nhau, chỉ sợ là không bao lâu sau sẽ càng có nhiều người biết hơn nữa đấy!”

Mắt Tần Chi đỏ bừng, nói: “Niệm Niệm à, cậu có thể nói chuyện này cho ông chủ Thẩm biết không? Muốn chém muốn giết gì cũng do tớ đáng đời, nhưng không thể làm ảnh hưởng đến các cậu được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.