Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 69



Lúc Khương Thời Niệm trở lại phòng ngủ thì trời đã rạng sáng. Dường như cơn mưa cuối đông đã rơi ở bên ngoài. Những hạt mưa sột soạt đập vào cửa sổ kính sát đất, bị bức rèm cửa sổ dày nặng ngăn lại, chỉ còn lại chút tiếng ồn trắng giúp ru ngủ.

Cô mệt mỏi đến mức không nhấc nổi ngón tay, vùi sâu trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt. Sắc đỏ ở đuôi mắt vẫn còn đọng lại, nhưng cô không thấy buồn ngủ. Tuy rằng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm úp sấp, nhưng cô rất mẫn cảm với từng cử động của Thẩm Diên Phi.

Tắm xong, anh bế cô lên giường, sau đó là nụ hôn đơn thuần. Lúc đầu cô còn mệt mỏi tiếp nhận một cách thụ động, nhưng sau đó đã vô thức ôm lấy vai anh, ngẩng mặt lên đáp lại rồi chìm sâu vào môi lưỡi cọ xát. Anh lại không quá khích, một lúc lâu sau vẫn chưa thỏa mãn nhưng anh vẫn đứng dậy đắp chăn cho cô, anh không định nằm xuống nên tù ý mặc áo ngủ rồi xuống giường, chuẩn bị ra ngoài.

Khương Thời Niệm mím đôi môi ẩm ướt và nóng bỏng, không thể không hỏi: “Anh đi đâu vậy, đã trễ thế này rồi.”

Thẩm Diên Phi dừng bước, quay đầu nhàn nhạt cong môi cười với cô: “Em nói xem.”

Khương Thời Niệm ngây ra trong vài giây, sau đó đột nhiên hiểu ra, dứt khoát kéo chăn che mặt, giấu đi biểu tình của mình, coi như chưa từng hỏi gì cả.

Anh đây là muốn đi dọn dẹp phòng đàn...

Khương Thời Niệm hoàn toàn không thể nhìn phòng đàn một cách bình thường được nữa. Cô không ngờ đàn còn có thể dùng kiểu như vậy. Rõ ràng không gian chật hẹp như vậy, bị đè ép như vậy mà lại không rơi. Vừa lung lay sắp đổ vừa chịu xóc nảy kịch liệt, tiếng đàn vẫn vang lên không theo quy tắc nào cả, át đi giọng nói của cô. Khi đổi sang ghế sô pha, ngón tay cô vô tình chạm vào dây đàn tỳ bà bên cạnh. Khương Thời Niệm không tránh được nữa, buộc ép phải tiến lên, loay hoay qua quýt gảy đàn.

Sườn xám trên người cũng nhìn không ra hình dạng.

Trong hoàn cảnh đó, rất lộn xộn, nhất định không được để dì nhìn thấy nên anh muốn tự mình đi dọn dẹp.

Khương Thời Niệm cong người vùi mặt dưới gối, muốn ngăn hình ảnh quá rõ ràng trước mặt lại, thế nhưng âm thanh lại không chịu thua kém bắt đầu vang lên. Những lời nào cố ý kích thích cô lúc anh tiến vào, quả thật chẳng nghe ra giống ông chủ Thẩm ngày thường đoan chính giữ mình chút nào.

Khương Thời Niệm bị gối làm cho có chút ngạt thở, vốn muốn rũ bỏ tất cả cảnh tượng tối nay để tĩnh tâm lại, nhưng sau khi xung quanh dần dần yên tĩnh lại, ngoài cửa sổ còn có tiếng mưa mơ hồ. Câu nói “Xuống âm phủ anh cũng đi cùng em” ẩn mình giữa bao cuộc trò chuyện, bất ngờ tự động trở lại tai cô.

Mấy chữ này quá nặng, nặng nề đến mức khiến cô cảm thấy tim mình đập nhanh, thậm chí không dám nhớ lại.

Cô lại cười nhạo chính mình, làm sao có thể tin tưởng mấy lời nói khi đang làm tình được chứ.

Thẩm Diên Phi hiểu rõ lòng người, biết cô bị đả kích vì tin tức của ba mẹ ngày hôm nay. Khương Thời Niệm không nơi nương tựa, cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng, sợ rằng sau này sẽ chết ở nơi nào đó không ai biết đến. Anh có lòng trắc ẩn, nguyện ý nói câu này để dỗ dành cô, khiến cô an ổn.

Như vậy cũng đã đủ rồi.

Cô hạ mình để bắt anh, coi nhẹ kiêu ngạo bản thân, không ngại cực khổ, nhưng việc sống chết cùng chuyện cả đời là chuyện lớn như vậy, làm sao cô dám vọng tưởng tìm thấy trên người ngài Thẩm đây.

Cô đem câu nói này ghi vào trong lòng, âm thầm giấu đi, thỉnh thoảng lấy ra nghe một mình, không dám mơ ước thêm điều chi.

Khương Thời Niệm từ dưới gối đi ra, đè nén suy nghĩ vô lý ngày càng đi quá giới hạn của mình, lau đi khóe mắt ướt át, với tay lấy điện thoại bên gối, bật màn hình lên. Cô muốn đọc tin tức và chuyển hướng sự chú ý của mình.

Sau khi xem qua, cô phát hiện số thông báo tin nhắn WeChat mới trên thanh thông báo đã vượt quá 99. Mỗi nền tảng đều có một lượng lớn tin tức được đẩy lên, cô lướt qua một lượt các tiêu đề, hình như chúng đều có liên quan đến cô. 

Khương Thời Niệm mở WeChat ra trước. Tin nhắn của Đồng Lam nằm ở trên cùng.

“Chị Niệm Niệm ngủ rồi à? Chị chắc chắn là nhân vật hot nhất đêm nay! Một số hình ảnh về tiệc từ thiện buổi tối bị rò rỉ và bị tung lên mạng. Chính ông chủ Thẩm vì chị nâng tấm bảng đấu giá đàn tỳ bà lên, nâng giá đàn tỳ bà lên gấp nhiều lần, còn có đem dây kim cương hồng đính lên trên microphone của chị. Bạo nhất là anh ấy không để ý gì, cúi xuống kéo váy cho chị, còn có chuyện chị hôn người ta đó! Chị mau nhìn xem đi!”

Sau đó, một loạt ảnh được gửi đến. Đều là chụp tại hiện trường, không cần cố gắng đi tìm cảnh vật gì đây xa, chỉ cần cái cảm giác về bầu không khí này là quá đủ rồi, có thể so với poster phim điện ảnh.

Phong thái tao nhã, tinh tế của ngài Thẩm, ngũ quan anh tuấn đến mức nhìn không giống người thật ở trong tấm ảnh đã đánh sâu vào thị giác của người xem.

Thậm chí Khương Thời Niệm không cần đọc các bình luận, cô cũng có thể nghĩ đến phản ứng của công chúng.

“Còn nữa, chị, bộ phận tuyên truyền và phát hành của đài chúng ta thật sự rất tốt biết nắm bắt thời cơ, họ đã tung ra trailer đầu tiên của Sofa Tea Talkshow vào khung giờ vàng lúc mười giờ tối. Đôi vợ chồng còn có cuộc phỏng vấn riêng! Cùng với đồ vật trong buổi đấu giá, không bùng nổ cũng không được! Trời ơi, cô Khương với đôi tay mảnh khảnh ở ngay hiện trường pha trà, lúc nhận lấy chén trà, ông chủ Thẩm một hai phải cọ xát ngón tay, luyến tiếc không chịu buông. Cảnh này còn bị phóng to ra!”

“CP của em, bây giờ đã trở thành CP trên mạng rồi. Nhưng mà em là người ăn kẹo ngọt trực tiếp tại hiện trường, bọn họ chỉ có thể kiếm được chút ít từ talk show. Em không phải là nên ngẩng mặt lên trần nhà mà kiêu ngạo à!”

“Em đã đoán trước cặp đôi vợ chồng năm nay sẽ rất hot. Tình yêu rực lửa giữa ông chủ Thẩm và cô Khương! Không ai có thể phá hỏng!”

Rõ ràng là hơn nửa đêm rồi, Đồng Lam đã hưng phấn đến mất trí.

Khương Thời Niệm mở hình ảnh động do Đồng Lam gửi đến. Thật sự là ảnh chụp màn hình cảnh phỏng vấn của Sofa Tea Talkshow. Camera thiếu đạo đức, lặng lẽ chụp thật nhiều chi tiết cận cảnh, cái gì mà ngón tay cọ xát nhau, ánh mắt quấn quýt, cúi đầu cười nhạt ngẩng đầu chăm chú nhìn. Chỉ nhìn thôi đã khiến mặt cô nóng bừng.

Hiệu quả tất nhiên là thành công vang dội, hiện tại độ nổi tiếng đã rất cao. Nhưng Khương Thời Niệm lo lắng Thẩm Diên Phi sẽ ngại khi nhận lời phỏng vấn lần đầu tiên, bầu không khí sẽ giống như một câu chuyện ngôn tình, điều này sẽ làm hỏng sự chuyên nghiệp của anh.

Khi Thẩm Diên Phi trở về, anh tắt đèn, ôm cô từ phía sau, lật cô lại, để dựa vào cánh tay anh. Lúc đó, cô nói chuyện đó ra và muốn hỏi anh nên giải quyết như thế nào.

Trong bóng tối, Thẩm Diên Phi coi đó là điều hiển nhiên: "ừm” một tiếng: “Là anh cho phép bày mưu đặt kế. Những bức ảnh trong tiệc từ thiện cũng vậy. Tình cảm của anh và vợ anh vông cùng nồng nhiệt, không cầm lòng nổi, chuyện này không phải rất bình thường à, không cần giấu diếm. Nếu như anh ngồi đối diện em, nhưng em vẫn ung dung thản nhiên giống người bình thường, vậy anh đồng ý ghi hình chương trình có ích lợi gì?”

Khương Thời Niệm hơi giật mình.

Đúng vậy, với thân phận của Thẩm Diên Phi và tập đoàn Bạch Quân, đâu cần tới một chương trình để làm nền hay tuyên truyền, chấp nhận cuộc phỏng vấn này đúng thật là lãng phí thời gian của anh.

Anh ôm chặt cô hơn, giọng điệu không tập trung nói: “Anh không phải vì tiết mục hay vì buổi đấu giá, mà là vì em. Chuyên nghiệp là chuyện chuyên nghiệp, yêu là yêu, không ảnh hưởng đến nhau. Anh cũng không ngại để cho người khác biết.”

“Được rồi.” giọng anh khàn khàn mệt mỏi, âm thanh rất hấp dẫn. Anh không muốn cô lo lắng nhiều về chuyện này nên đột nhiên chuyển đề tài: "Anh mua cho em một chiếc xe, hai ngày nữa sẽ đưa đến, em xem thử có tốt không nhé.”

Khương Thời Niệm kinh ngạc, theo bản năng đẩy anh ra để xem vẻ mặt của anh: “Em có xe mà.”

Sau khi tốt nghiệp, cô dùng tiền tiết kiệm của mình để mua nó, không đụng đến tiền của nhà họ Khương. Đó là chiếc Audi nhỏ màu trắng. Hơn nữa anh cũng đã sắp xếp tài xế đi cùng cô mỗi ngày.

Thẩm Diên Phi bất mãn vì bị tách ra. Anh ôm cánh tay cô, kéo người trở về, áp vào xương ngực nóng bỏng: “Chỉ dự phòng thôi, tài xế vẫn sẽ đi theo. Thỉnh thoảng em cần đi đâu đó, tự mình lái sẽ tiện hơn, không cần trợ lý quấy rầy. Còn chiếc Audi nhỏ của em.”

Anh cười nhẹ hôn lên vành tai cô: “Tưởng anh không biết à? Em thích xe lớn hơn, không phải những chiếc nhỏ xinh thế này?”

Khương Thời Niệm thực sự không hiểu làm thế nào Thẩm Diên Phi có thể biết được hết thảy. Những thứ cô không biểu lộ, những gì được giấu trong mọi ngóc ngách, dường như đều không thể che mắt được anh.

Cô thích xe hơi lớn, nhưng trước đây Diệp Uyển ghét nhất. Bà ta mắng cô chẳng ra cái gì cả, không giống một cô gái dịu dàng. Thời gian trôi qua, cô cũng quên mất sở thích thực sự của mình.

Khương Thời Niệm không nói thêm lời nào từ chối, mà chỉ chôn mặt vào cổ Thẩm Diên Phi.

Quả thật, Khương Thời Niệm có thể lái xe Audi nhỏ, có thể lái một chiếc Audi nhỏ, nhưng bà Thẩm thì không được. Có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô lo lắng không biết Thẩm Diên Phi có nhìn ra được hết lòng tham đang chất chứa trong lòng không thể bày tỏ cho người khác biết của cô hay không. Khương Thời Niệm đành phải che giấu, liều mạng chịu đựng mới có thể bình tĩnh trước mặt anh.

Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp của Thẩm Diên Phi phát ra: “Còn có một việc, trước đây là anh thuận miệng nói dối, muốn làm rõ với em.”

Nghe giọng điệu trang nghiêm của anh, Khương Thời Niệm đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng đã có dự cảm.

Chính là câu đó.

“Xuống hoàng tuyền anh cũng đi cùng em”, chắc anh sẽ lấy lại nó.

Cô cụp mắt xuống, các đốt ngón tay co lại trong bóng tối, lông mi cô cọ vào da cổ anh.

Hầu kết Thẩm Diên Phi lăn lộn. Anh nắm lấy vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô, cố định trên người mình. Dưới chăn trong sắc trời đen kịt, thân hình anh gần như quấn chặt lấy cô, anh nghiêng người chậm rãi nói với cô: “Nói em chơi đàn tỳ bà không tốt, ca hát lạc nhịp, đều là nói dối đó, Thật ra đồ quỷ nhỏ năm đó, hay vợ anh bây giờ, đều có thiên phú.”

-

Kết quả Khương Thời Niệm đã chơi đàn tỳ bà suốt một đêm trong giấc mơ. Nhưng cô ấy vẫn chưa đàn xong một khúc, giữa chừng bị cắt ngang bởi một cảnh tượng không thể diễn tả được, bẩn thỉu và hỗn loạn đến mức cô cảm thấy xấu hổ và cố gắng tỉnh dậy.

Khương Thời Niệm cảm thấy nhẹ nhõm vì Thẩm Diên Phi đã xong việc, không cần phải vội vã đến công ty. Hôm sau cả hai người họ đều dậy muộn, điều này giúp anh có đủ thời gian để nghỉ ngơi.

Cô không đề cập đến tang lễ của ông nội Tần Chi với Thẩm Diên Phi. Nhà họ Tần không có giao hảo gì với họ Thẩm, cấp bậc cũng thấp như nhà họ Khương. Nếu cô vì quan hệ cá nhân mà muốn anh cùng đến dự thì sẽ có chút ích kỷ, ảnh hưởng trong vòng tuyệt đối không có lợi cho anh.

Huống chi anh còn phải đi làm, cô đi một mình là được.

Tang lễ được tổ chức tại nghĩa trang Vĩnh Sơn Lăng Viên ở phía bắc ngoại ô. Về thời gian, nhà họ Tần đã mời người đến xem, xác định là lúc mười giờ sáng bắt đầu nhận phúng viếng, đến buổi trưa là xong.

Buổi sáng cùng ngày, Thẩm Diên Phi như thường lệ đến dự cuộc họp định kỳ của công ty. Đây là cuộc họp quan trọng của tập đoàn, sẽ mất nhiều thời gian nên Khương Thời Niệm sẽ không nói cho anh biết về sự sắp xếp của ngày hôm nay. 

Cô bận rộn với công việc khẩn cấp của đài truyền hình vào buổi sáng,  đi xuống nhà để xe ngầm lúc chín giờ, sẵn sàng tự mình lái xe, không muốn làm phiền tài xế của Thẩm Diên Phi. Cô nhấn điều khiển từ xa, đèn của chiếc Audi nhấp nháy, thế nhưng ánh mắt lại bị chiếc Maybach bên cạnh thu hút.

Khương Thời Niệm sững sờ tại chỗ, mãi cho đến khi cửa sổ phía sau chậm rãi hạ xuống, người đàn ông mặc vest đen mới từ tài liệu trên đùi ngẩng đầu lên, từ xa bình tĩnh cong môi hướng về phía cô, cô rốt cuộc đột nhiên phản ứng lại, anh lập tức tăng lên tăng tốc chạy tới, áp vào cửa sổ xe của anh, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây? Anh đến lúc nào? Buổi sáng không phải có cuộc họp à?”

Thẩm Diên Phi chậm rãi nói: “Cuộc họp có thể đẩy nhanh tiến độ, nhưng vợ anh có chuyện muốn gạt anh, còn muốn anh tự đoán, chuyện này so với họp hành còn nghiêm trọng nhiều.”

Ngón tay anh khép lại, anh ra hiệu cho cô: “Còn không lên xe? Định tự mình đi thật à?”

Khương Thời Niệm hít một hơi thật sâu, thấy ông chủ Thẩm nghiêng người mở cửa cho cô, vẻ mặt chờ đợi tính sổ. Cô còn có thể nói gì được chứ, đành cầm lấy túi xách ngồi vào ghế sau. Vốn định thành thật mà ngồi, ai ngờ lại bị anh cố tình lôi kéo, thành ra cô lại ngồi trên đùi anh. Tài liệu tung bay phát ra âm thanh loạt soạt.

Thật là không ra thể thống gì.

Quan trọng là trên chiếc xe này anh và cô chưa làm viện nghiêm túc cả, toàn chuyện suy đồi.

Nhưng kể từ đêm qua, anh dường như mê mẩn tư thế này, thậm chí còn ôm chặt người trong thời gian lái xe ngắn ngủi.

Thẩm Diên Phi bẻ khớp ngón tay cào vào cổ chiếc váy dài màu đen của Khương Thời Niệm, không cần cô hỏi nhiều đã trực tiếp đáp: “Chuyện của nhà họ Tần không phải là bí mật, em không cần giấu anh. Hơn nữa, em thích mặc váy đen từ bao giờ chứ, tưởng anh nhìn không ra à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.