Khương Thời Niệm đến gần anh ta, đôi mắt đỏ rực: “Hay là anh đang thông đồng với Từ Thanh Việt, cộng thêm cả nhà họ Thẩm?! Một đám cặn bã tụ lại với nhau, sợ phải trả giá lớn cho việc mình làm ra, chỉ muốn dùng thủ đoạn xấu xa hãm hại chồng của tôi, anh dám động tới anh ấy, anh xứng sao?”
Ý chí của Thương Thụy sụp đổ, trái tim bị bóp méo đến không ra hình dáng, khuôn mặt tái nhợt buột miệng hỏi: “Khương Thời Niệm, em yêu anh ta rồi? Trước kia lúc em yêu anh, cũng chưa từng đau lòng tới vậy vì anh, em xem em bây giờ đi!”
Khương Thời Niệm không ngừng bước, tiến tục tiến tới, chưa từng có dáng vẻ hùng hổ dọa người như vậy: “Yêu đấy, sao vậy? Anh vừa mới biết à? Khi đó tôi kết hôn với anh ấy, tôi đang ở khách sạn suối nước nóng ở Đằng Xung, mấy hôm trước tôi với anh ấy từng lên tin tức, còn chưa đủ khiến anh xác định tôi yêu anh ấy?!”
Cô khẽ nhếch môi cười lạnh: “Thương Thụy, lúc tôi yêu anh, cảm thấy mình có cũng được không có cũng chẳng sao, chỉ là một công cụ trống rỗng, lúc tôi yêu anh ấy, tôi cảm thấy mình như thể được quý trọng nhất thế giới này, mình đáng được yêu thương trân trọng, không ai có thể thay thế được.”
“Anh dám đánh chủ ý lên người anh ấy.” Cô nhìn chằm chằm vào Thương Thụy, lạnh lùng nói: “Thì tôi sẽ liều mạng với anh.”
Cổ họng Thương Thụy như bị dây thừng siết chặt, trố mắt nghẹn họng nhìn Khương Thời Niệm.
Anh ta không làm gì cả, anh ta không tới gần Thẩm Diên Phi được, cũng không tới gần bất cứ ai bên cạnh anh được, càng đừng nói tới đụng vào xe của anh, anh ta chỉ làm một chuyện duy nhất, chính là trước khi quay về từ Vân Nam, sẽ âm thầm thông qua đường dây bí mật tiết lộ chân tướng chuyện của Tưởng Huân năm đó cho nhà họ Tưởng bây giờ.
Mặc dù nhà họ Tưởng bây giờ không còn hưng thịnh như năm đó, nhưng lạc đà có gầy cũng lớn hơn ngựa, cơ nghiệp chung quy cũng vẫn ở đó, tuy nòng cốt chính đã rút khỏi Bắc Thành, đổi sang nơi khác, nhưng thực sự muốn làm gì, tất nhiên sẽ mạnh hơn anh ta gấp mấy lần.
Anh ta chỉ thầm điều tra được, năm đó chuyện của Tưởng Huân, vừa xảy ra đã bị đè xuống tạm xử lý, ngoại trừ ông nội nhà họ Tưởng năm đó, rất ít người hiểu được nội tình, bây giờ ông nội nhà họ Tưởng đã chết từ lâu, những người còn lại của nhà họ Tưởng rất có thể không biết rõ chuyện cũ, nhưng một khi biết được, nói không chừng sẽ báo thù Thẩm Diên Phi.
Đã cách nhiều năm, Thẩm Diên Phi đương nhiên sẽ không đặc biệt phân tâm để chú ý tới một nhà họ Tưởng không tạo thành uy hiếp, cho dù là thần tiên cũng không phòng bị được, đến lúc đó anh ta có thể ở sau hưởng lợi, không cần sợ Thẩm Diên Phi đưa anh ta và nhà họ Thương vào chỗ chết nữa, còn hy vọng có thể cướp được Khương Thời Niệm về.
Nhưng anh ta không ngờ, người nhà họ Tưởng lại dùng cách này, suýt chút nữa đã hại cả cô.
Anh ta càng không ngờ được rằng, Khương Thời Niệm sẽ ở trước mặt anh ta, thẳng thừng thản nhiên thừa nhận như vậy, về mặt tình cảm, cô đã yêu Thẩm Diên Phi.
Đèn kích hoạt bằng âm thanh trong hành lang chập chờn, Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Thương Thụy, đột nhiên nghĩ thông, sự dữ dội đó dần giảm xuống, là cô đã quá nóng lòng rồi, dựa vào Thương Thụy, cộng thêm mười Từ Thanh Việt và Khương Cửu Sơn, cũng không đụng được tới một ngón tay của Thẩm Diên Phi.
Bọn họ nào có bản lĩnh đấy được.
Thương Thụy nghiến chặt răng, lời không thể nói thì nửa chữ anh ta cũng không để lộ, Khương Thời Niệm cũng không nhìn anh ta nữa, quay người rời khỏi thang bộ, đi thang máy quay về tầng VIP phía trên.
Cô dựa lưng vào tường đứng một lát, lại đè nén cảm xúc tràn ngập nguy cơ xuống, siết chặt ngón tay đang run rẩy, đứng thẳng dậy từ từ đi về phía trước, nhìn thấy Hứa Nhiên đưa lưng về phía cô đứng ở cửa phòng cấp cứu, đang gọi điện thoại, biểu lộ ra vẻ lạnh lùng căm ghét mà cô chưa từng thấy.
“Chắc chắn, con mẹ nó là họ Tưởng ——”
Sợi dây thần kinh vô cùng mẫn cảm trong lòng Khương Thời Niệm đột nhiên bị cái họ này nắm chặt, co rút thật mạnh.
Hứa Nhiên nhạy bén, lập tức nhận ra, quay đầu nhìn thấy Khương Thời Niệm, mồ hôi lạnh chạy dọc theo sống lưng, trong vài giây trong đầu đã đưa ra hơn trăm lời bào chữa, những lời đến chết cũng không thể thừa nhận với cô, cho dù thế nào cũng phải nuốt xuống.
Vào thời khắc đối chất, Hứa Nhiên vẫn tiếp tục dặn dò qua điện thoại với vẻ mặt bình tĩnh: “Người liên quan phải làm như thế nào, trong lòng cậu hiểu rõ, nên xử lý thì xử lý, những chuyện còn lại thì đợi tổng giám đốc Thẩm tỉnh lại rồi nói sau.”
Cậu ta bình tĩnh cúp máy, chào hỏi với Khương Thời Niệm: “Chị dâu, chị đừng lo lắng quá, Tam Ca không sao.”
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, giả vờ thuận miệng hỏi một câu: “Họ Tưởng? Có liên quan tới chuyện ngày hôm nay?”
Hứa Nhiên rất giỏi nguyên tắc nói dối, không thể một mực phủ nhận, đặc biệt ở dưới tình huống đối phương đã cảnh giác, cậu ta hừ lạnh một tiếng nói: “Chị dâu nghe thấy rồi sao, là họ Tưởng đó, còn là ân oán do lão gia tử kết lại, đã nhiều năm vẫn chưa hóa giải được, quả thực không trực tiếp liên quan tới bản thân Tam Ca.”
Để làm loãng cái họ này, Hứa Nhiên tiếp tục nói thật: “Cái xe này, chẳng ai biết là chuẩn bị cho chị dâu cả, chỉ biết Tam Ca rất coi trọng, tự đi đến cửa hàng chọn màu xe, sau đó em hoàn toàn mua dựa vào quy trình mua xe theo thói quen của Tam Ca, quan sát toàn bộ quá trình, sau khi xe tới, em đã tới cửa hàng 4S kiểm tra lái thử, trong trong ngoài ngoài, tất cả chi tiết đều cẩn thận xác nhận, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Cậu ta thở dài một cách sợ hãi: “Từ tốc độ thấp tới 160km/h, em thử từng chút một, xác nhận rồi mới ký tên, dựa theo cách làm thường lệ, sau đó để cửa hàng 4S trực tiếp đưa đến là được, không cần chúng ta phí tâm, người chịu trách nhiệm lần này, vẫn là chuyên gia luôn phục vụ Bạch Quân trước đó, thấy Tam Ca coi trọng, nên em vẫn sắp xếp một người của mình cùng đi xe, thậm chí sau khi đưa tới bên ngoài Lăng viên, Tam Ca không yên tâm với người khác, lại tự lái thêm một lần nữa, không có vấn đề gì.”
Hứa Nhiên nghiến răng, trên khóe môi đều là vệt máu: “Kết quả đợi đến khi chị thật sự lái đi, thì xảy ra chuyện, bây giờ xe đã được kéo lên, hủy hoại mất bảy tám phần, cả hệ thống phanh cũng bị phá hỏng, thủ đoạn còn rất chuyên nghiệp khéo léo, lúc tốc độ thấp hơn 120km/h, sẽ không xảy ra chuyện gì, một khi vượt qua, phanh sẽ lập tức mất tác dụng.”
Cậu ta hối hận vò đầu: “Chính là trong quá trình đưa xe tới Lăng viên, giữa đường bị người khác động tay chân, lúc Tam Ca đang lái, bởi vì lo chị ra ngoài không tìm thấy anh ấy, thời gian rất ngắn, chỉ ở gần đó, tốc độ xe cũng không nhanh lắm, cao nhất là tới 110km/h, mới không xuất hiện.”
Khương Thời Niệm khó khăn lắm mới tiêu hóa được những âm mưu này, lại nghe Hứa Nhiên nói: “Loại chuyện này, trước đây Tam Ca đã trải qua không ít lần, kiếm tiền ở nước Mỹ cái gì cũng không đụng được, có người kề súng ngay eo anh ấy, anh ấy vừa quay người là có thể tranh súng chĩa vào huyệt thái dương của đối phương, nếu hôm nay chỉ có một mình anh ấy, em tin anh ấy có thể sẽ không xử lý rõ ràng, nhưng chuyện liên quan tới an nguy của chị dâu...”
Cậu ta trầm giọng: “Đợi Tam Ca tỉnh lại, tuyệt đối sẽ không nhẹ tay!”
Khương Thời Niệm khó mà tưởng tượng được cuộc sống trước kia của Thẩm Diên Phi ở nước Mỹ, cả quãng đường này tại sao anh lại từ một học trưởng nói năng thận trọng thời cấp ba năm đó, vứt bỏ đại học Thanh Hoa, đi từng bước tới vị trí chủ nhà của nhà họ Thẩm, nghĩ tới mưa bom bão đạn, nhưng lại đều là một khoảng sương mù dày đặc.
Cô không rõ nỗi lo sợ đó của mình từ đâu tới, bình tĩnh nói: “Hứa Nhiên, họ Tưởng đó, tên là gì, là ai, rốt cuộc là có ân oán gì.”
Hứa Nhiên sửng sốt, không ngờ vẫn không vòng qua được, suy nghĩ một lát, thì mạo hiểm nói ra tên của chủ nhà hiện tại của nhà họ Tưởng: “Trước kia nhà họ Thẩm và nhà họ Tưởng nổi tiếng ngang nhau, chính là là ân oán của tiền bối, gần đây nhà họ Tưởng muốn tranh mối làm ăn với Bạch Quân, Tam Ca ra tay độc ác, căn cơ nhà họ Tưởng là về lĩnh vực xe, am hiểu cách làm bên trong, mới nghĩ ra những chiêu trò thâm độc này.”
Thực ra Hứa Nhiên biết rất rõ, phần ân oán này, không chỉ tích lũy từ Tam Ca và Tưởng Huân trước đó, còn gần đây, Tam Ca thầm điều tra nội bộ cô nhi viện năm đó để tra thân thế thật sự của chị dâu, dường như đã đụng phải bí mật nào đó mà nhà họ Tưởng đã ẩn giấu nhiều năm, đối phương sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, mới không màng tất cả, muốn hạ sát thủ.
Nói xong, Hứa Nhiên không dám ở lâu, chuẩn bị tới phòng bệnh chuẩn bị, vừa mới đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói bất an của Khương Thời Niệm hỏi: “Hứa Nhiên, cậu có biết Tưởng Huân không?”
Trái tim đập nhanh của Hứa Nhiên chợt ngừng lại, cậu ta giả ngốc, bày ra vẻ mặt hoag mang hỏi: “Ai? Không biết, cũng là người của nhà họ Tưởng à?”
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào cậu ta, cúi đầu, thở một hơi cực chậm, biết thần kinh của cô quá yếu ớt, nghĩ quá nhiều, lại gán chuyện Tưởng Huân của nhiều năm trước lên người Thẩm Diên Phi.
Sao...Có thể như vậy được.
Khương Thời Niệm nhắm mắt, dựa vào bên cửa của phòng cấp cứu, bàn tay buông lỏng rồi lại nắm chặt, như nhịp điệu đèn đỏ nhấp nháy trên cửa, cô dần không đứng nổi nữa, ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, tràn đầy suy nghĩ, hoàn toàn giống như cơ thể lạnh băng của Thẩm Diên Phi lúc cuối cùng, dáng vẻ khiến cô động cũng không dám động.
Trong cuộc sống suốt hơn hai mươi năm cô đã từng trải qua những thời khắc được gọi là vô cùng tăm tối, tính mạng bị uy hiếp, đau khổ tới mức sống không bằng chết, sợ hãi bất lực, muốn dùng dao giết người, muốn kết liễu cuộc đời mình, kể cả hôm nay cái chết có dồn tới trước mắt, bao nhiêu nỗi sợ chồng chất lên nhau, cũng không sánh bằng...
Trong khoảnh khắc cô tưởng rằng cô sẽ mất anh.
Trái tim ngừng đập, máu ngừng chảy, cô bị đâm xuyên một dao từ trên đỉnh đầu, cô muốn dùng mọi thứ để đổi thời gian quay ngược lại, cho dù chỉ quay ngược lại vài giây, nghiền nát bản thân mình tan ra sưởi ấm cho anh, cũng không thể chịu đựng được việc anh bình thản nhắm mắt ở trước mặt cô.
Lời cuối cùng Thương Thụy hỏi cô đập vào màng nhĩ của cô, đáp án cô nói cho anh nghe cũng không ngừng phá hủy thành lũy đã rơi lả tả đầy đất của cô.
Đèn đỏ tắt, cửa phòng cấp cứu mở ra, Khương Thời Niệm hoảng hốt đứng dậy, trước mắt tối sầm, cô thất thố nhìn vào bên trong, nhìn thấy Thẩm Diên Phi được chậm rãi đẩy ra, nước mắt cô tuôn rơi, tầm mắt mơ hồ.
-
Thẩm Diên Phi đổi từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh, vào bảy rưỡi tối, phòng bệnh bảo mật riêng tư cao độ, tin tức tổng giám đốc Thẩm của Bạch Quân tai nạn xe bị thương vẫn đang được phong tỏa nghiêm mật.
Mặc dù khi đó đã kinh động tới rất nhiều người, nhưng bộ phận cảnh sát và cứu hỏa sẽ không tiết lộ ra bên ngoài, nhà họ Tần càng giữ kín như bưng, cộng thêm lúc đó không có bất cứ xe cộ nào khác đi qua đoạn đường này, nên tạm thời đè xuống được.
Khương Thời Niệm từ chối sự chăm sóc của những người khác, một mình ở lại trong phòng bệnh, vết thương của Thẩm Diên Phi chủ yếu tập trung ở trên vai và lưng, đều là do bảo vệ cô mà có, vết thương nặng nhất ở trên lưng, phần lớn máu đều chảy ra từ đây.
Khương Thời Niệm tắt phần lớn đèn ở trong phòng bệnh, chỉ còn lại một cái để chiếu sáng, sợ anh tỉnh lại sẽ làm chói mắt anh, cô cẩn thận sờ, đầu ngón tay khẽ chạm vào lớp vải xô trên vết thương của anh, lại nhìn xung quanh còn có rất nhiều vết sẹo lâu năm mờ nhạt, không biết lưu lại từ lúc nào.
Trước đó thân mật nhiều như vậy, cô cũng chưa từng phát hiện.
Thẩm Diên Phi nằm nghiêng, mới đầu Khương Thời Niệm ngồi ở bên giường, một lát sau không kiềm chế được, nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường bệnh, nằm ở sau lưng anh, cánh tay vòng qua eo anh, ôm một lát, rồi sợ nơi nào của anh bị cô chạm vào sẽ đau, nên thu tay lại, ngồi dậy cuộn tròn chân, ôm lấy đầu gối, nhìn anh đến ngẩn người.
Nhưng nhìn như vậy, thế nào cũng là bóng lưng, cô sợ nhìn bóng lưng anh, nên bò xuống giường, cong hai chân chen mình trên ghế, cằm kê trên gối, nhìn chằm chằm vào Thẩm Diên Phi, giơ tay vẽ theo gò má anh.
Lúc Thẩm Diên Phi mở mắt ra, đối diện chính là cảnh tượng này, tay của cô gái trắng tới hơi phát sáng trong đêm, ngừng lại trên môi anh, còn chủ nhân của cái tay, đang lặng im ngoan ngoãn cuộn tròn, trong đôi mắt xinh đẹp từng giọt lệ rơi xuống.
Lồng ngực anh chấn động khẽ mỉm cười, khàn giọng hỏi cô: “Ai chọc Tuệ Tuệ nhà anh khóc rồi.”
Khương Thời Niệm sửng sốt, động tác cứng lại, chỉ biết nhìn thẳng vào mắt anh, mãi đến khi ánh mắt lại chạm nhau sau khi hôn mê suốt mấy giờ đồng hồ, cô như đã cách cả một đời vậy, muốn nhào tới ôm lấy anh, lại không dám lộn xộn.
Thẩm Diên Phi nâng cánh tay trái đang truyền dịch lên, làm động tác mời, Khương Thời Niệm đá rơi giày, yếu đuối chui vào giữa hai cánh tay anh, cẩn thận nằm vào lòng anh, vùi sâu mặt vào trong cổ đã hồi phục lại độ ấm, sau khi cơ thể căng cứng lấy lại độ ấm, không nhịn được đau nhức hơi co rút.
Tay anh rơi xuống, ôm chặt cô trong màn đêm yên tĩnh, áp cô vào lồng ngực đang đập, cố gắng không nhớ lại lúc sinh mạng cô treo trên lưỡi dao sắc bén.
Sâu thẳm trong lòng nảy sinh một khát vọng thầm kín, nhưng cho đến khi cô đặt một đống câu hỏi ngược xuôi, đến cuối cùng mệt mỏi dựa sát vào anh ngủ, cô vẫn không nói.
Khương Thời Niệm bừng tỉnh giữa đêm, thấy mắt Thẩm Diên Phi đã nhắm lại, thì tham luyến hơi thở trên người anh trong giây lát, thấy truyền dịch đã sắp hết, cô lặng lẽ bò dậy, vừa chuẩn bị định đi gọi người tới đổi thuốc, cánh tay đã bị anh nắm chặt, thực ra anh cũng không được tính là đang tỉnh táo, nhưng năm ngón tay túm chặt không cho vùng vẫy.
Cô cũng không nỡ đi, mím môi nhấn chuông gọi y tá tới đổi thuốc, lại lặng lẽ nằm xuống, nhìn chằm chằm giọt nước thuốc nhỏ xuống từ trong chai truyền dịch đến ngẩn người, đến động cũng không muốn động nữa.
Trước đây cô không biết, hoặc là nói, cô cố gắng tránh né, không thể đối mặt với mình như vậy, chỉ là nằm trên cánh tay anh, không làm gì cả, nhịp tim cũng đang rối loạn.
Chất lỏng nhỏ xuống từng giọt, nhưng tiếng tim đập thình thịch trong lòng ngực cô.
Trái tim cô đã bị mổ xẻ, bày sơ sài ở đó, người khác không nhìn thấy, bản thân cô lại thấy rõ ràng, còn có thể từ chối thế nào, có thể tránh né thế nào được.
Không phải hôm nay.
Cô đã lún sâu vào vũng bùn từ lâu, trước đó vẫn phí công giãy dụa, cho rằng có thể bò về bờ cằn cỗi, đến lúc này, khi mùi máu tanh của anh hòa vào cảm giác lành lạnh của sương tuyết quen thuộc kia bao phủ lấy cô, cô thấy mình đã hoàn toàn bị choáng ngợp, không còn đường lui.
Khương Thời Niệm cắn mu bàn tay.
Cô muốn vùng ra từ trong lồng, làm con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Lưng Khương Thời Niệm dán chặt vào lồng ngực đang dần nóng bỏng, khi trái tim đập phập phồng, cô đang thấp thỏm sốt ruột, lại bị nướng chặt như vậy, không khỏi vặn vẹo điều chỉnh vị trí.
Rạng sáng khi sắc trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Diên Phi chậm rãi mở mắt, cánh tay anh co vào trong siết chặt, đè lên hai quả cầu tuyết của cô, như đang cố tình trêu chọc cô vậy, bình tĩnh hỏi: “Bà xã, anh cử động không tiện, em ma sát như vậy, là định tự ngồi lên sao.”