Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 76



Bọn họ ngăn chặn giới thương nghiệp, chủ yếu chú ý đấu đá lợi ích trên thương trường, không hiểu nội tình bên trong nhiều hơn, càng không biết sự thật của tai nạn giao thông, chỉ biết quá khứ hai nhà họ Thẩm và họ Tưởng sánh vai, trên mặt nổi không có ân oán.

Mấy người bây giờ cúi đầu đứng, không dám đối mặt, đều cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Những ngày này, Bắc Thành liên tục sụp đổ mấy nhà, đều là nhổ tận gốc, người trong cả giới lòng hoảng sợ, bây giờ nhà họ Tưởng ở xa Bắc Thành cũng phải đối mặt với bị tiêu diệt, vị chủ nhân trẻ tuổi này của nhà họ Thẩm, khi bất động cho rằng điềm đạm tao nhã, một khi nổi giận, thực sự là làm việc vô cùng dứt khoát, không một gợn sóng mà tuyệt đường sống của người khác, tâm tư quá thâm hiểm, quá tàn nhẫn.

Nhìn thấy Thẩm Diên Phi phất tay một cái, cả một đoàn người lúc này mới thả lỏng, hứa hẹn sẽ làm tốt, sau đó mỗi người lượm tập văn kiện bị anh ném ra, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi đóng cửa, cả một gian phòng rộng lớn lúc này không một tiếng động, ngay cả tiếng tim đập cũng ngại quá lớn.

Khương Thời Niệm đứng ở phía sau bức bình phong, bị bầu không khí vừa nãy ảnh hưởng, chân có chút tê cứng, nhất thời không thể bước ra, mắt vẫn thông qua khe hở nhìn Thẩm Diên Phi, anh nghiêng người, gần như là quay lưng lại với cô, tay phải nhìn tuỳ ý đặt ở trên đầu sư tử bạc đen điêu khắc, tay trái cầm điện thoại lên, sau mấy giây ngừng lại, gọi đi.

Nhạc chờ ngắn ngủi mà dài dằng dặc.

Theo tiếng “tút tút tút” kéo dài, bàn tay đang để trên vật trang trí của anh nắm chặt lại theo từng giây, đốt ngón tay lộ ra khớp xương đầy sắc bén.

Răng, môi, cổ họng của Khương Thời Niệm đều đang khô khốc, sau một hồi lâu cô mới chợt phản ứng lại, nhanh chóng cầm điện thoại của mình lên, quả thực là anh gọi cho cô.

Nhưng trước đó cô tắt tiếng rồi.

Thẩm Diên Phi gọi một lần, không ai nghe máy, thì không gọi nữa, tầm mắt đè thấp xuống, che giấu đi cảm xúc đang sôi trào trong tim, sự kiềm chế và nhẫn nại trong những ngày này dần dần thay đổi, biến thành vô số lưỡi dao nhọn đâm sâu vào linh hồn của anh.

Trước đó cô còn nghe điện thoại của anh, bây giờ là thời gian tan làm. Tài xế đã đợi cô, nhưng cô lại mất liên lạc, là không tiện nghe máy, hay là không muốn nghe nữa.

Anh kêu cô bình tĩnh, nhưng lại sợ cô thực sự bình tĩnh, trong khoảng thời gian cố ý tách nhau ra này, anh như luôn sống ở trên dao nhọn, buổi sáng còn có thể khống chế, nhưng cứ tối đến xiềng xích trong đáy lòng lại chịu không nổi, trong đêm tối quay về nhà, đến bên giường cô, nhân lúc cô ngủ cẩn thận hôn lên.

Muốn bỏ qua tất cả băn khoăn, cưỡng ép cô động lòng, cưỡng ép cô đem tình cảm của mình ra đưa cho anh, cho dù đó chỉ cảm kích hay là một phút rung động bất chợt, chỉ cần cô lập tức đồng ý, không thu lại, là đủ rồi.

Chỉ sợ cô coi anh trở thành một nhà họ Khương khác, sau đó “nhẫn nhục chịu đựng”, không vụ lợi, cố gắng làm hài lòng đối phương, đến cuối cùng khi cô hoàn toàn tỉnh ngộ, lại hối hận mà rời xa anh.

Anh thà rằng đợi.

Đợi đến khi cô thật sự mở lòng.

Đợi mười năm rồi, thêm mười năm nữa cũng không tồi.

Dù sao cả đời này của anh, đều cho cô phung phí.

Thẩm Diên Phi nắm chặt lấy đầu sư tử, kim loại cứng ngắc cạ vào trong lòng bàn tay anh để lại vết thương, đáy lòng nôn nóng như bị lửa thiêu đốt, nhưng anh không cảm thấy đau, trong bóng tối, yết hầu anh trượt xuống, cố gắng khiến mình bình tĩnh, bởi vì cuộc điện thoại không ai bắt máy này, trái tim anh lại bị thắt chặt vô hạn.

Anh cúi đầu xuống, hơi thở dần dần mất kiểm soát, biết rõ khả năng không cao, nhưng lỡ đâu… lỡ đâu cô thực sự bình tĩnh lại, sau đó muốn trở lại mối quan hệ hôn nhân hợp đồng như lúc đầu, chỉ việc thỏa mãn tình dục thôi thì anh phải làm sao đây.

Tĩnh mạch trên mu bàn tay của Thẩm Diên Phi như bị kéo căng, mạch máu xanh xao tái nhợt, nổi dọc theo cánh tay lên trên, gò má anh dưới ánh đèn yếu ớt mờ mịt không rõ, anh nhắm mắt lại, yên lặng vài giây, đột nhiên anh buông tay, cởi nút áo vest, đi về phía trước, mặc lại chiếc áo len rộng rãi khiến cô yên tâm.

Nhất định phải nhìn thấy cô.

Nếu còn tránh mặt nữa, anh sợ không kiềm chế được bản thân.

Muốn thân mật.

Muốn nghe thấy cô nói nhớ anh.

Anh nhanh chóng cởi áo vest ra, nắm ở trên tay.

Máu ở chân của Khương Thời Niệm cuối cùng cũng lưu thông, cảm giác ngứa ngáy cũng bắt đầu giảm bớt, chân có thể chạm đất bình thường rồi, cô nhìn chằm chằm Thẩm Diên Phi, lúc trước còn lý trí, bình tĩnh, đem lời mình muốn nói nghĩ sẵn trong đầu, nhưng trong nháy mắt khi cô nhìn thấy sống lưng của anh.

Nơi áo sơ mi màu trắng che phủ, vết thương nặng nhất ở lưng bên trái của anh thấm ra màu máu nhàn nhạt.

Anh như không có bất kỳ cảm giác nào, hoặc căn bản là anh không để ý.

Mà trên chiếc đầu sư tử kim loại anh cầm qua, cũng có vết ướt lờ mờ.

Mọi thứ mà Khương Thời Niệm suy nghĩ sẵn trong đầu đều biến mất ngay khi nhìn thấy cảnh tượng này, hơi thở luôn thả lỏng bấy giờ cũng trở nên nặng nề, không có cách nào giấu đi.

Bước chân của Thẩm Diên Phi bỗng chốc dừng lại, sự tức giận của anh bắt đầu lan truyền khắp các ngóc ngách trong phòng làm việc, Khương Thời Niệm nhịn không được nữa, buông xuống tất cả những thứ đang cầm trên tay, vòng qua bức bình phong trực tiếp chạy về hướng anh, từ phía sau ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh.

Cô không dám dán sát vào lưng anh, chỉ có thể dùng cánh tay liều mạng ôm, bắt lấy vạt áo phẳng phiu của anh, mặt dán vào bả vai dễ chịu của anh, ngón tay ra sức như sắp kéo rách áo sơ mi của anh.

Quá nhiều lời muốn nói, cuối cùng cô chỉ gấp gáp hỏi một câu: “Anh không phải nói sẽ thay thuốc nghỉ ngơi đàng hoàng sao?! Đã qua mấy ngày rồi, trên lưng sao vẫn còn vết máu!”

Không khí như chứa một đống thuốc nổ với ngòi nổ quấn vòng quanh, lúc này như có ngọn lửa đang châm vào ngòi nổ ấy, khiến nó ngày một ngắn dần, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.

Thẩm Diên Phi không xoay người lại mà từ từ rũ mắt xuống, nhìn thấy tay trái bé nhỏ đang đeo nhẫn cưới ở trước mắt, cô nắm quá chặt, đốt ngón tay đều đang đỏ lên, anh không thể xác định được đây là thực tế hay chỉ là đang tưởng tượng, anh từ từ lẩm bẩm: “Tuệ Tuệ.”

Tảng băng trong lòng anh lúc này cũng từ từ rơi xuống.

Khương Thời Niệm buông ra, muốn quay người đến phía trước để nhìn mặt anh, lại bị anh thô bạo giữ chặt, anh siết chặt tay cô, năm ngón tay lồng vào trong bàn tay của cô, ngược sáng quay người lại. 

Cô không nhìn ra biểu cảm của anh có gì thay đổi, chỉ cảm thấy gò má anh hơi ốm một chút, đuôi mắt đầy tơ máu, cũng không kịp suy nghĩ thêm bất kì điều gì khác, chỉ muốn cởi bỏ áo sơ mi của anh, kiểm tra vết thương bên trong.

Tay trái của cô bị khống chế, tay phải liền nâng lên kéo cổ áo của anh.

Thẩm Diên Phi hơi khàn giọng hỏi: “Sao em đến đây? Đến khi nào?”

Nhìn thấy anh vẫn bình tĩnh như vậy, lý trí đến mặt không đổi sắc, hốc mắt của Khương Thời Niệm chua xót, muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của anh, nhanh chóng cởi được ở cái nút áo của anh, tư thế này khiến cổ tay cô không vững, không thể tháo được xuống dưới.

Lồng ngực của Thẩm Diên Phi dần lộ ra, đột nhiên nắm lấy eo cô, ở tại chỗ bế cô lên, từ bước đi về phía bàn làm việc, đặt cô lên đó, không kịp đợi cô ngồi vững, đã đè hai tay cô xuống cố định ở hai bên người, hoàn toàn giam kín cô ở trong đó, không cho cô tìm nguyên nhân khác để trốn tránh, ánh mắt siết chặt lấy mắt của cô, nhìn vào nơi sâu nhất, không lấy dịu dàng để che giấu nữa mà ẩn chứa đầy sự ép buộc, anh trầm giọng hỏi: “Tuệ Tuệ, trả lời anh, sao em lại đến đây?"

Khương Thời Niệm giãy giụa không lại, hai tay vốn dĩ còn tự do, sau khi động đậy vài cái, đều bị anh không nhân nhượng ấn lại, cô không thể lùi được nữa, chỉ có thể nghênh đón ánh mắt trầm thấp của anh, cố gắng mở miệng, tim bị nẩy lên, một đường kéo tới cổ họng, điên cuồng đập.

Lời tỏ tình, lời chân thật, chuẩn bị nhiều lời nói như vậy, khi đối mặt với đôi mắt của anh, đều trở thành một khoảng trắng, lý trí của cô chống đỡ ngày một yếu, cũng dần dần tan rã.

“Nói, tại sao.”

Câu nói của anh bên ngoài trầm ổn như gió yên sóng lặng, bên trong lại ẩn chứa vô vàn điều nguy hiểm.

Khương Thời Niệm nhanh chóng thở gấp, từ trên xuống dưới miêu tả gương mặt của anh, khoảng cách quá gần rồi, có thể cảm nhận được hơi thở vô cùng nóng của anh, cô đã liên tiếp rất nhiều ngày, không lại gần anh đến vậy rồi.

Cổ họng của Khương Thời Niệm như đang bị một sợi dây thừng vô hình siết chặt, cô ngửa mặt hít thở không khí, không có ý tránh né, cứ như vậy không quanh co đối diện với đôi mắt như hồ của anh nữa, nhẹ giọng nói: “Bởi vì em nhớ anh.”

Một câu nói dịu dàng rơi xuống.

Trong tai của anh như có tiếng nổ vang dội, ngòi nổ cuối cùng cũng đã cháy hết.

Khương Thời Niệm nhất thời phát ra tiếng, vốn dĩ không muốn khóc nhưng nước mắt cứ theo đó mà tràn ra khoé mắt, cô bị anh hạn chế hành động, chỉ có thể từ khoảng cách gần trong gang tấc, đưa mắt nhìn anh từ từ mất giọng: “Em từ rạng sáng lúc anh tỉnh lại, đã nên trả lời nhớ anh, à không phải từ ngày đó mới bắt đầu, mà còn sớm hơn lúc đó nữa. Lúc trước, ở Vân Nam, trên đường anh từ Hồng Kông trở về gấp, còn có những ngày anh trốn không gặp em, em đều vô cùng vô cùng nhớ anh. Thẩm Diên Phi, anh nói xem, những cảm xúc ấy chỉ là bởi vì cảm kích anh, mắc nợ anh sao?”

Âm lượng của cô không khống chế được, cao thấp không ngừng đập vào tim anh, cô chớp mắt một cái, khoá chặt ánh mắt của anh: “Em nhu nhược, nhát gan, luôn đè nén bản thân, không dám đối với anh có suy nghĩ quá phận, nhưng anh xem em là đứa trẻ nhặt ở bên đường sao? Bất kể là ai, cho kẹo cũng sẽ lấy, ban ơn em sẽ nhận? Em không phải, em khép kín, tốn rất nhiều sức lực mới có thể giống như người bình thường như thế đến gần anh, em cũng có trái tim, có tình cảm riêng của mình.”

Lồng ngực như bị xé toạc ra, chỉ còn trái tim trơ trọi ở đó.

Ngón tay của Khương Thời Niệm bị anh ấn tới sắp bốc cháy, giữ ở cạnh bàn, nước mắt chảy vào khoé miệng của cô, ẩm ướt chua xót, trong đầu cô chỉ còn  một mớ hỗn độn, đầy xúc động nói: “Ban đầu khi em ký hợp đồng với anh, chính miệng em đã đảm bảo tuyệt đối sẽ không động tình, nhưng bây giờ em làm không được, phần hợp đồng đó, là em vi phạm trước, Thẩm Diên Phi, em đối với anh ”

Cô không thể nói hết.

Lời quan trọng nhất, cô không có cơ hội nói ra.

Nụ hôn kịch liệt đã áp xuống rồi, anh nghiền ép cánh môi cô mở ra, giống như chinh phạt phá huỷ, ngậm cắn, cố hết sức mút lấy môi cô mà dây dưa, hơi thở nóng rực dần trở nên tán loạn, đốt rách da, như có dòng dung nham nóng đỏ chảy qua, cuốn sạch hết sự do dự, e ngại trong suốt quãng thời gian qua.

Tiếng khóc thút thít cô như bị nhấn chìm, môi lưỡi rã rời, chân đỡ không nổi, nghiêng về phía sau, muốn ngã lên bàn, nước mắt còn đang tiếp tục rơi xuống, khóc ngày một dữ dội hơn, thấm ướt ở không gian phóng đãng nóng bỏng.    

Cô lập tức lại bị anh ôm dậy, dán chặt vào lồng ngực nóng hổi, âm thanh xung quanh cô dần dần nhỏ lại, mắt cũng dần lấy lại tiêu cự, nhưng lòng cô giống như bị thiêu trên đống lửa, đầu óc cũng dần trở nên mê loạn.

Khương Thời Niệm cố sức đẩy anh, muốn đem lời giấu sâu trong lòng nói ra.

Em đối với anh —

Mà khoảnh khắc môi cô hơi mở ra, trong tai cô lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Thẩm Diên Phi.

“Anh động lòng với em.”

Khương Thời Niệm ngơ ngẩn, tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, cho rằng là cô đem nửa câu sau trong lòng đã nói ra rồi,vì thế nhìn chằm chằm anh, mang theo nức nở chưa dứt, lặp lại một lần: “Em động lòng với anh.”

Thế giới đột nhiên đông cứng lại, bên ngoài tòa nhà ba mươi chín tầng là cầu vồng rực rỡ chiếu sáng trên bầu trời Bắc Thành.

Không phải cô nói trước.

Là anh.

Cơ thể của Khương Thời Niệm mất đi cảm giác, chớp mắt nhìn người trước mặt, môi anh vì dính máu nên không còn trắng bệch như trước nữa, ẩm ướt khép mở, chậm chạp nói ra từng chữ một: “Thích em, yêu em.”

Khương Thời Niệm nắm chặt áo anh, nhịn không được khóc ngăn cản: “Là lời em muốn nói… thích anh, yêu anh.”

Lời tỏ tình cô đầy sự si mê khiến cõi lòng anh cảm thấy thực sự thỏa mãn.

Anh hỏi: “Còn nữa không?”

Khương Thời Niệm cố gắng điều chỉnh hô hấp, khi cô sắp mở miệng Thẩm Diên Phi lại lần nữa giành trước, đỡ gáy của cô kéo người qua, hôn bất chấp, đụng vào môi lưỡi mềm mại của cô.

“Khương Tuệ Tuệ, em trước đây xem anh là loại người gì chứ, tưởng với ai anh cũng sẽ điên lên mà đề nghị kết hôn sao? Anh thích em như vậy, em không nhìn ra hay sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.