Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 80



Khương Thời Niệm như rơi vào đống tro bụi dưới ánh nắng chói chang, nhìn bụi bay đầy trong không khí, nhưng lại không bắt được thực thể.

Có bị Thẩm Diên Phi nhìn đến hoảng, cô cúi người ôm lấy anh, hôn lên đôi môi vừa hút thuốc của anh.

Điếu thuốc bị nghiền nát giữ trên môi hai người, để lại làn khói thuốc lá nhè nhẹ, hòa quyện lại, dễ đốt lên ngọn lửa khô nóng, càng làm lửa trong lòng bốc lên.

Khương Thời Niệm sợ nếu thân mật quá sẽ làm chậm thời gian thay băng, nên kịp thời dừng lại, tránh xa anh, sau đó vòng ra sau lưng anh, sát trùng tay, rồi nhẹ nhàng rửa sạch máy rỉ ra ở miệng vết thương của anh, bôi một ít thuốc lên.

Khi thấy cơ bắp anh căng lên, cô sẽ cúi xuống hôn lên bả vai hoàn hảo của anh, anh thực sự như bị nghiện, có được sự dịu dàng của cô, anh như không thấy đau về mặt thể xác nữa.

Khi thay băng mới, đôi tay linh hoạt của Khương Thời Niệm đột nhiên cứng đờ, cô nghe thấy giọng nói làm người khác đau lòng của Thẩm Diên Phi, dây thanh quản làm rung ngực, sau đó xuyên đến sau lưng, đánh mạnh vào cô: “Ngoại trừ vì ân tình giả dối kia, em thực sự thích anh ta sao.”

Khương Thời Niệm không muốn nói dối anh, cũng không chối bỏ những gì mình đã trải qua, ngay cả khi bây giờ nhìn lại đoạn thời gian đó chỉ thấy chán ghét và hỗn loạn.

Một lúc lâu sau, cô nói nhỏ, “Ừm” một tiếng.

Sự im lặng làm người khác thở hổn hển.

Xoang mũi và cổ họng Khương Thời Niệm đầy khí nóng, cô đang phải chịu một hình phạt vừa nhẹ nhàng lại tàn nhẫn nào đó.

Nhưng càng như vậy, cô càng cố chấp nói thật với Thẩm Diên Phi, cô không thể để chuyện cũ này vĩnh viễn nằm giữa hai người họ được, trở thành điểm nhạy cảm mà anh và cô không thể nhắc đến.

Anh ấy có phản ứng lớn như vậy, là vì không chuẩn bị trước khi phải đối mặt với đoạn video kia, thấy vợ và người cũ âu yếm.

Cho dù cô có đoán già đoán non thế nào đi chăng nữa, có thể là gần đây, cũng có thể là trước khi lên cao trung Thẩm Diên Phi đã chú ý đến cô rồi, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước, đã phai nhạt từ lâu.

Trên thực tế đối với Thẩm Diên Phi mà nói, thì quá khứ giữa cô và Thương Thụy, anh chỉ đứng ngoài xem qua lời miêu tả của cô, thay vì cố che giấu chối bỏ, thì không bằng thẳng thắn ra.

Nghĩ vậy, Khương Thời Niệm lại không khỏi lo lắng, cơ thể anh ngày càng lạnh, trái tim cô cũng lên xuống theo.

Cũng không nhớ đã qua bao lâu, Khương Thời Niệm cho rằng Thẩm Diên Phi sẽ không nói nữa, cô xoay người cầm lấy chiếc áo ngủ bên cạnh định khoác lên người anh, đột nhiên bị một câu nói khàn khàn của anh đập vào màng nhĩ, ngăn cô lại: “Em từng yêu anh ta sao?"

Khương Thời Niệm ngây người vài giây, tay dừng ở giữa không trung, cô cau mày nhìn chằm chằm vào ngón giữa của tay trái, nơi đã từng đeo chiếc nhẫn đính hôn hơn hai năm, sau khi tháo ra đến giờ vẫn còn một vết hằn nông.

Cô ngập ngừng, nhưng vẫn nói "ừm".

Nhưng lúc đó “thích” và “yêu’ của cô khác với bây giờ, căn bản không thể so sánh với nhau.

Khương Thời Niệm trở nên lo lắng, cảm thấy chỉ như vậy vẫn chưa đủ, nếu anh cũng chỉ trả lời “Ừm”, thì  có phải sẽ xảy ra chuyện không.

Cô động đậy, muốn đi đến trước mặt Thẩm Diên Phi, nhưng anh lại có chút thô bạo nắm lấy tay cô, hai cổ tay cô bị ép lại với nhau, tay ôm eo anh, cô bị anh khống chế không thể phản kháng được.

Chuyện đột ngột xảy ra, mặt cô suýt chút nữa đã đập vào lưng anh, cô tiếng đang định nói gì đó thì bị một tiếng ho nhẹ một ngăn lại.

Người anh lạnh băng, khiến cô sợ hãi.

Thẩm Diên Phi nắm chặt cổ tay Khương Thời Niệm, cúi đầu nhìn đốt ngón tay trắng bệch của mình cắm vào da thịt mềm mại của cô, tràn ra tia máu.

Dục vọng chiếm hữu điên cuồng, lấn át sự ghen tuông, sự đau khổ và đắng cay của lý trí, những nhát dao ấy đâm vào tim, trước kia anh có thể chịu được, làm bộ như không sao.

Nhưng bây giờ anh vừa nghe thấy cô thừa nhận tình cảm với người khác, dù anh biết những chuyện đó tồn tại khách quan, hai ba năm qua anh cũng đã trơ mắt nhìn một lần, nhưng lần gột rửa này lại khiến anh đau, vượt xa ngưỡng chịu đựng của anh.

Đau đến mức cơ bắp và xương cốt vỡ vụn trong mấy lần ho của cô, dường như bệnh cũng không nhẹ, muốn tiếp tục hỏi cô “Anh ta đã ôm em bao nhiêu lần rồi”, “Đã từng hôn em bao nhiêu lần rồi”. Có phải cô cũng sẽ ngoan ngoãn yêu thương như này không, lúc cô đứng nhìn anh ta dưới bóng cây, vả mặt mà camera không chụp được kia, có phải cũng như lúc cô nhìn anh không.

Những lời này cắt yết hầu cùng lưỡi căn, giảo mọc răng quan nội gỉ sắt khí, lại không thể thật sự hỏi ra khẩu, sợ nghe thấy nàng trả lời, càng bởi vì biết nàng không có bất luận cái gì sai. 

Anh hận chính bản thân mình.

Nếu mấy năm trước, anh làm việc chăm chỉ hơn, có phải anh có thể về nước sớm hơn một chút không, cản trong lòng cô có người khác, trước khi cô đeo nhẫn đính hôn của người khác.

Năm ấy khi vừa sang Mỹ, tai phải của anh bị điếc hoàn toàn do chấn thương nặng, lúc nào cũng bị tra tấn đến nổi điên vì những tạp âm không có quy luật, thính giác bên tai trái của anh cũng bị ảnh hưởng, thậm chí anh còn không thể nói bằng giọng điệu bình thường.

Vào đầu năm thứ ba, tình trạng vết thương xem như đã ổn định, tai phải của anh phải dùng máy trợ thính được làm riêng, mặt khác những ảnh hưởng liên quan khác cũng dần biến mất, miễn cưỡng có thể giống một người bình thường.

Khi đó anh đang đi học, dồn hết thời gian và tinh lực lấy thành tích, khởi nghiệp, thành lập công ty, đầu tư không ngừng, làm mọi cách để kiếm tiền.

Khi cô bắt đầu học năm ba, anh nghe nói cô gặp khó khăn ở Trung Quốc, cần gấp hơn một triệu nhân dân tệ, nhưng cô lại làm loạn mâu thuẫn với nhà họ Khương, nên không có được số tiền này, bất kể đối với nhà họ Khương hay nhà họ Thẩm, thì con số này cũng chỉ là vài bộ váy áo, nhưng với anh lúc đó mà nói, thì tiền mặt có thể lấy ra cũng không đủ để giúp cô.

Anh biết có một tổ chức dã ngoại chuyên nghiệp DN, chuyên nhận những cuộc giải cứu ở dã ngoại có độ nguy hiểm cao. Người tham gia tự chịu trách nhiệm về việc lời lỗ, họ chỉ có trách nhiệm làm xong nhiệm vụ lấy đủ thù lao. Nếu mất mạng thì coi như xui xẻo. Tổ chức này cũng đã treo một biển cảnh báo lớn, là tỷ lệ tử vong mỗi năm cao từ 50% trở lên, không muốn chết thì đừng chơi.

Anh vượt qua đánh giá để vào được tổ chức, thường xuyên nhận nhiệm vụ rừng rậm núi dã, hẻm núi Cao Sơn. Khi máu chảy cũng vẫn nhanh nhẹn leo lên đỉnh, nhận đủ tiền rồi thông qua quan hệ với Hứa Niên trong nước, tìm một cái cớ thông thường nhất. Rồi trùng hợp thuận lý thành chương, gửi tiền từng đợt cho cô.

Những năm đó, anh cố gắng hết sức để có thể về nước sớm hơn, biết cô không có bạn trai, ngoại trừ được người khác theo đuổi thì vẫn luôn một mình.

Mặc dù trước đây luôn bị cô tránh mặt, bị cô phân rõ giới hạn hết lần này đến lần khác. Khiến anh càng muốn dùng một bộ dáng hoàn hảo nhất quay lại trước mặt cô. Chứ không phải như một người câm điếc, vốn không có cơ hội chiến thắng nào, cũng muốn hỏi cô: “Em có thể, không chê tôi là một người tàn tật không.”

Cho đến khi Thẩm Tế Xuyên đến Mỹ, xin anh quay lại 

Quản lý nhà họ Thẩm, ông lão khóc trước mặt anh, nếp nhăn run run: “Ông nội biết người có thể ảnh hưởng đến cháu là ai, ông không uy hiếp, ông chỉ trần thuật lại sự thật, nếu cháu quay lại nhà họ Thẩm, Khương Thời Niệm gả cho cháu, cũng chỉ có thể sống ở đầu đường xó chợ, nhà họ Thẩm cũng sẽ tuyên bố công khai, không bao giờ chấp nhận đứa cháu dâu này, cháu không quan tâm đến nhà họ Thẩm, nhưng con bé thì sao? Lần này, con bé không chỉ không được đàng hoàng bước vào cửa nhà này, còn có phải nhận vô số lời nghị luận khó nghe từ bên ngoài nữa?”

“Ông nội xin cháu, chỉ cần cháu quay lại nhà họ Thẩm...” Thẩm Tế Xuyên khéo nép cầu xin: “Khương Thời Niệm sẽ được gả cao, cả nhà cung kính, đối xử với con bé như bảo bối, ở trong nhà, con bé cũng sẽ không phải chịu bất cứ điều gì oan ức.”

“Trước khi cháu về nước, ông sẽ thay cháu nhìn chằm chằm.” Nước mắt của ông lão rơi liên tục: “Chắc chắn sẽ không để ai cướp trước, đợi cháu trở về rồi theo đuổi con bé, không cần như trước, máu cr người chảy xuống núi, đến thở cũng không dám, chỉ dám không tiếng động để lại một bông hoa dại trước lều con bé.”

Nhưng đã quá muộn rồi.

Nhà họ Thương không để lộ bất cứ tin tức gì về chuyện đính hôn này, kể cả tình yêu giữa hai người cũng được giấu kín trước khi đính hôn, đến ngày tổ chức tiệc đính hôn thì mới bất ngờ công bố ra.

May bay bay mười ba tiếng đồng hồ mới hạ cánh, lúc đó ở Bắc thành đã là chiều tối rồi, mây trên trời rất dày, không có một tia nắng nào, tầm nhìn bóng tối đen kịt bao phủ, tin đầu tiên anh nhận được là “7 giờ đêm nay, Khương Thời Niệm và Thương Thụy tổ chức tiệc đính hôn.”

Suốt 50 phút trên xe, anh nhìn chằm chằm từng giây từng phút nhảy lên, thay cho hô hấp và nhịp tim của anh.

Anh chìm trong hầm băng mọc đầy nọc độc, những ý nghĩ điên cuồng đều đang xé rách tâm trí anh, cướp đoạt, cưỡng bức, cướp người về bên mình, nhốt lại hành hạ, bắt cô nhìn anh, để ý đến anh, cho đến khi nhìn thấy cô với trang phục lộng lẫy đứng dưới ánh đèn, cười nhạt ngửa mặt hôn người khác.

Cô rất hạnh phúc.

Lúc đó người anh như bị đóng đinh.

Anh buông tha cho bản thân, không muốn thấy cô bất hạnh.

Đặc biệt là khi nguồn gốc của sự bất hạnh đó, là do lòng tham dục vọng si mê của anh.

Là do anh quá muộn.

Tuệ Tuệ vô tội, chẳng qua cô chỉ yêu người khác mà thôi.

Có ngày hôm nay, anh nên cảm thấy thỏa mãn.

Khương Thời Niệm không thoát ra được, nên dứt khoát dùng tư thế này, ôm chặt eo Thẩm Diên Phi, hít vào một hơi nghiêm túc nói: “Em đối xử với người khác, khác với em đối xử với anh, trước kia là em không hiểu tình cảm là trạng thái gì, em cho rằng chỉ cần như vậy là được, bất kể lúc trước thích Khương Thời Niệm, dài hay ngắn, em đều không phủ nhận, nhưng bây giờ”

Hốc mắt cô đỏ lên: “Em chưa từng có tâm trạng như bây giờ, không ai có thể so với anh, em chỉ chủ động với anh, anh hiểu không.”

“Thẩm Diên Phi...” Cô gọi tên anh, dưới tiếng nói có chút nức nở không nhịn được: “Anh không thể vì chuyện này mà nghi ngờ em, em không thay đổi được quá khứ, nhưng trong lòng em chỉ có một mình anh, không còn ai khác.”

Thật ra, cô vẫn luôn lo sợ điều này.

Hôm nay cô tình được kích phát, như một khối u ác tính cuối cùng cũng bị đâm thủng hoàn toàn, làm cô run rẩy cũng thấy nhẹ nhõm.

Thẩm Phi Diên vuông cổ tay cô ra, cô đã tê dại, chỗ bị nắm chặt có cảm giác ngứa ngáy nóng bỏng, cô ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, không hiểu sao lại sợ hãi, cho rằng anh thật sự để ý đến chuyện trước đây, chỉ là trước đó không đề cập tới, nhưng thực ra lại cảm thấy đây là một vết nhơ trên bạch ngọc.

Thẩm Diên Phi xoay người, ôm cô lên đùi mặt đối mặt với anh, lau sạch nước mắt cho cô.

Anh cúi đầu nhìn cô, nhưng trong mắt không có tia sáng: "Anh không nghi ngờ, Tuệ Tuệ, anh chỉ thấy ghen tị thôi.”

Khương Thời Niệm bị hai chữ đơn giản này của anh làm khiếp sợ.

Anh không để ý cũng không chán ghét cô, anh thực sự chỉ ghen tị thôi.

... Nhưng anh như vậy... nói ra?

Cô có nghĩ đến, nhưng không ngờ anh sẽ nói ra, sếp Thẩm từ trên cao nhìn xuống quá khứ của cô, trên mặt lạnh lùng hay tức giận đều là chuyện bình thường, một người khó hiểu như vậy, sao có thể cúi người xuống, nói với cô từ “Ghen” động tình như này yếu đuối đến thế, tương đương với việc lôi điểm yếu ra cho cô xem.

“Đã qua lâu rồi, sao anh còn... ăn dấm với loại người như vậy.” Khương Thời Niệm vội vàng ôm lại anh, bộ quần áo thường ngày đã xộc xệch rồi, cô trượt xuống dưới ghế sô pha, ghé vào trước ngực anh, ngực mềm mại bị đè xuống: “Anh ta không xứng.”

“Ừm.” Trên người Thẩm Diên Phi cũng chỉ có một lớp băng mỏng, ôm chặt cô, hơi thở nặng nề, dán vào vành tai nóng đến mức đỏ lên của cô, chọc cô hết khóc lại hờn, giọng nói nhu thuận của cô phát ra từ cổ họng sưng tấy, anh nói không mạch lạc: “Sự thật còn tệ hơn em nghĩ,anh là người hẹp hòi, ngay cả dấm của bạn diễn trên sân khấu của em anh cũng anh.” 

Lần này Khương Thời Niệm thật sự ngạc nhiên, muốn nhìn vẻ mặt của anh một chút, lại bị anh giữ chặt, làm lơ khát vọng của cô.

Đôi môi lạnh lẽo của Thẩm Diên Phi chầm chậm hôn cô, như nhẹ nhàng lăng trì, làm cô run lên: ‘Cho nên, về sau làm phiền vợ, dỗ anh nhiều một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.