Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 82



Thật ra Khương Thời Niệm không nhớ rõ gương mặt của năm đó, nhưng có rất nhiều hình ảnh khắc sâu trong xương cốt, nếu không đề cập đến thì có thể cho rằng bản thân đã quên sạch chúng, nhưng khi có cơ hội sẽ khiến cô nhớ đến, cái loại cảm giác sởn tóc gáy này như có đàn kiến bò khắp toàn thân cô.

Lúc còn ở cô nhi viện cô từng bị nhốt trong một vườn hoa nhỏ, bầu trời đen kịt, cỏ cây xung quanh đều là ác quỷ, cô sợ đến mức khóc lớn chạy như điên, Tưởng Huân cười đuổi theo phía sau cô, hắn từ từ truy đuổi cô, dùng giọng điều lạnh lẽo gọi cô là “em gái”, đột nhiên bắt lấy bả vai cô, tiến gần đến bên tai cô rồi nghiêm khắc hỏi: “Em chạy cái gì, chơi với anh trai nào.”

Một cô bé năm tuổi bị bệnh sốt, mơ màng một mình ở trong căn phòng lớn thay quần áo, bên cạnh là cửa sổ sương mù, đột nhiên có một khuôn mặt dán lên cánh cửa số đó, khóe môi hắn nở nụ cười với cô, lộ ra đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Khi cô bị giam trong WC, nước đá từ trên cao rơi xuống đầu cô, cánh cửa bị một cái chân mạnh mẽ đá văng ra, người kia từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt hẹp dài cong lên, đột nhiên bắt lấy cô ôm vào trong ngực, cười ha ha hỏi, cô mới vài tuổi, sao lớn lên xinh đẹp như vậy.

Bọn họ gặp lại vào năm lớp mười một, Tưởng Huân đã lột xác, gương mặt hắn lạnh lẽo, đôi mắt hắn như mọc đầy răng độc, mỗi đêm đều xuất hiện trong ác mộng của cô, hắn bóp lấy cổ cô, ánh mắt hắn tàn nhẫn, muốn liếm láp làm nhục cô.

Khương Thời Niệm cố gắng ra lệnh bản thân quên đi ký ức đó, nhưng thân thể cô lại không quên được, từ lâu rồi cô chưa có phản cảm đến mức ghê tởm cực điểm như vậy, cô chớp mắt một cái rồi quay đầu lại, cô hoài nghi có phải Tưởng Huân như âm hồn không tan lại xuất hiện một lần nữa trước mặt cô hay không, đôi tay cô nắm chặt lấy chuôi kiếm, ý niệm muốn đồng quy vu tận của năm đó, lại lần nữa xuất hiện trong đầu cô.

Chờ đến khi nhìn thấy rõ người trước mặt, sắc mặt của Khương Thời Niệm trở nên trắng bệch.

Ngay sau đó cô ngơ ngác, Thẩm Diên Phi từng vô cùng chắc chắn nói với cô rằng: “Tưởng Huân ở nước ngoài, không về đây được.” Một lần nữa vang vọng trong lỗ tai cô.

Anh nói sẽ không, vậy nhất định hắn sẽ không về.

Khương Thời Niệm vội vàng đóng đôi mắt của cô lại một chút, vầng trán cô từ lúc nào đã hơi ướt, cô điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, rồi tùy tiện lau trán một chút, một lần nữa ngước mắt lên, nhíu mày nhìn kỹ người đối diện.

Trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ.

Người này mặc trang phục huấn luyện màu trắng, không mang mặt nạ bảo hộ, diện mạo cũng được xem là anh tuấn, góc cạnh ngũ quan rõ ràng, nhưng có lẽ do hắn ta thường xuyên dạo chơi giữa bụi hoa trong thời gian dài, bản thân lại kiêu ngạo vì có gia thế, nên nhìn hắn ta trông có vẻ phóng túng lẫn hung ác nham hiểm.

Khương Thời Niệm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khi trưởng thành của Tưởng Huân, không biết hắn trông như thế nào, nhưng cô nhìn chằm chằm người xa lạ trước mặt này, không hiểu sao lại cảm thấy hai người có chỗ giống nhau.

Cô hoài nghi có phải do bản thân bị thương chưa hoàn toàn khôi phục nên gặp chướng ngại về cảm giác, nên cô suy nghĩ nhiều quá.

Người đàn ông này lười biếng cười, đánh giá Khương Thời Niệm từ trên xuống dưới, bỏ qua bộ đồ huấn luyện, thì có thể thấy đường cong của người phụ nữ này lồi lõm rất đẹp, nhìn vòng eo và ngực cô, đôi mắt hắn ta hiện lên vẻ hài lòng, giọng khi nói ra là giọng Hồng Kông, còn phun ra mùi rượu nhàn nhạt trong không khí: “Em gái, từ bên nội địa qua đây chơi à? Tôi ở cửa sổ nhìn thấy một đám người các cô ở dưới lầu, có lẽ mấy người đều là minh tinh nhỏ ở nội địa, cô cũng vậy à?”

Hắn đưa ra một cái danh thiếp, nhét vào trong tay Khương Thời Niệm, cô cũng không thèm chạm vào nó, khiến danh thiếp rơi xuống đất, đôi mắt cô vô tình nhìn thoáng qua, nhìn thấy trên đó ghi hắn họ Trần, thân phận không liên quan đến nhà họ Tưởng.

Người này họ Trần.

Không phải họ Tưởng.

Hắn ta không phải là người nhà họ Tưởng.

Tầm mắt Trần Kính Chiêu lưu luyến trên cặp ngực no đủ của Khương Thời Niệm, đầu lưỡi hắn ta đảo qua má, lần nữa tiến lại gần cô, thể hiện dáng vẻ phong lưu nắm lấy cánh tay cô, cười nói: “Nếu cô không phải minh tinh, thì chắc là người nổi tiếng trên mạng nội địa phải không? Trông cô cũng không kém, dù sao cũng dựa vào lấy lòng người khác để kiếm cơm, người ta đều đi uống rượu, cô tới đây làm gì, chạy theo người giàu à? Cô biết trong hội quán này có đàn ông nhiều tiền sao?”

“Vậy cũng đúng lúc, cô gặp phải tôi.” Trần Kính Chiêu đột nhiên dùng sức, muốn kéo cô trên trước mặt hắn ta, nghiêng đầu cong môi nói: “Trùng hợp là cái hội quán này của tôi, không ai lo chuyện bao đồng cả, cô cũng đừng ngại ngùng, tôi để cô theo tôi.”

Lúc hắn ta dùng sức kéo cô, Khương Thời Niệm đột nhiên nâng cánh tay lên, mũi kiếm quét qua ngực hắn ta, khiến hắn ta lùi lại.

Ánh mắt Trần Kính Chiêu trở nên sắc bén, cười một chút rồi nói: “Em gái đúng là hiểu một chút, tôi luyện tập với cô, chỉ mong cô cởi quần áo cũng lợi hại như vậy.”

Hắn ta đã quen với việc độc đoán, những người phụ nữ hắn ta coi trọng đều bị hắn ta cướp được dễ như trở bàn tay, những người phụ nữ mạnh mẽ như cây đinh đều kiểu lạt mềm buộc chặt, nên hắn ta không xem sự phản kháng và công kích của Khương Thời Niệm là chuyện đáng bận tâm.

Huống hồ gần đây sản nghiệp trong nhà hắn ta đang rung chuyển, cả nhà hắn ta đều đang hoảng loạn, chuẩn bị rút khỏi Hồng Kông, ngay cả gia tộc nội địa lẫn bên Nam Phi, hắn ta chỉ biết nhà họ Thẩm đang gây phiền toái, tàn nhẫn muốn xử lý hết một ổ nhà họ Tưởng.

Trần Kính Chiêu đang nôn nóng như bị lửa đốt, lại không có chỗ phát tiết, tìm mấy người phụ nữ đến phục vụ thì không tận hứng, trùng hợp làm sao gặp được một gương mặt vô cùng xinh đẹp ở nơi này, trang phục huấn luyện đấu kiếm cũng không lấn át được vẻ xinh đẹp của cô gái này, vì hắn ta không thường ở trong nước, nếu không chơi cô gái này hai ngày là có thể ném rồi, hôm nay nếu không kéo người đến khách sạn chơi cho đã, hắn ta sẽ không xứng là người nhà họ Tưởng.

Dù sao hắn ta theo họ mẹ, danh thiếp có mấy chục loại, không thể làm lộ thân phận người nhà họ Tưởng cho phụ nữ bên ngoài biết, để có thể tùy tiện cho hắn ta làm bậy.

Trong huyết mạch của Trần Kính Chiêu lộ ra sự tàn bạo, nhanh chóng tiến lên, muốn dùng thế lực để nghiền ép Khương Thời Niệm, nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Các người trong giới giải trí đều có thói quen làm bộ làm tịch như vậy sao, minh tinh cao cấp cũng phục vụ để kiếm tiền, chẳng qua là phải xem bảng giá, người sáng suốt thì giả vờ đơn thuần làm cái gì, cô ở bên tôi mấy ngày, hầu hạ tôi thật tốt, tôi tặng cô một căn biệt thự ở Thiện Thủy Loan được không?”

Hiện tại đã là buổi tối, trong quán đấu kiếm không còn nhiều người lắm, nơi diện tích lớn lại cách xa nhau, không có người rảnh rỗi để quản mấy chuyện này.

Lúc nãy Khương Thời Niệm đã đâm hắn ta mấy hiếm, hy vọng hắn ta bình tĩnh, cô đi công tác đến nơi này, không muốn gây chuyện phiền tối, đặc biệt là người đàn ông trước mặt mới uống rượu xong.

Nhưng cô không ngờ tên Trần Kính Chiêu này lại được một tấc thì muốn tiến thêm một thước, sau khi bị công kích còn muốn ôm lấy cô, gương mặt của hắn ta, có phần giống người từng làm nhục gọi cô là “em gái”, hắn ta lại làm ra động tác muốn áp sát lên người cô, khiến cô như rơi vào cơn ác mộng.

Khoảng cách giữa cả hai quá gần, khiến cô không dùng trọng kiếm được, Khương Thời Niệm mạnh mẽ đẩy Trần Kính Chiêu ra, cô xoay người nắm lấy cái sọt bằng kim loại đựng kiếm ở ven tường, đập thẳng vào người hắn ta, chỉ cần chờ đến khi động tác của hắn ta dừng lại, cô sẽ lập tức lao ra ngoài, chạy đến phòng thay đồ, cầm lấy di động tìm người để báo nguy.

Nhưng khi cô mới nâng tay, nảy sinh suy nghĩ ác độc với hắn ta, cái sọt kim loại trong tay cô vung về phía đầu hắn ta, thì bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói trầm lạnh vang to ở sân đấu kiếm trống trải này.

“Khương Tuệ Tuệ!”

Khoảnh khắc Khương Thời Niệm nghe thấy giọng nói này thì ngây ngẩn cả người, thân thể của cô đơ cứng hai người, lỗ tai thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang đến gần, lúc này cô mới xác định bản thân không phải xuất hiện ảo giác trong tình huống nguy cấp.

Nhưng tay cô không ngừng lại, tiếp tục đập một cái, đến khi cái sọt kim loại rơi xuống đất, cô mới quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn thấy chỗ cửa, có một bóng dáng cao lớn đang lao đến gần cô.

Dường như anh mới rời khỏi phòng họp của tập đoàn, tây trang cà vạt nghiêm chỉnh sang trọng trên người anh vẫn chưa được thay ra, có lẽ anh đã vội vàng lên máy bay, tranh thủ thời gian đến đây.

Đôi mắt cả hai đối diện trong một giây, ánh mắt của anh rất lạ lẫm, cô chưa từng nhìn thấy qua, quá mức khiếp người, kinh khủng đến mức khiến tim cô như sắp ngừng đập.

Khương Thời Niệm làm ra phản ứng rất nhanh, thừa lúc Trần Kính Chiêu bị đập trúng đầu mà lùi lại, trọng kiếm trong tay cô cũng quên buông xuống, cứ như vậy, cô nhấc chân chạy về phía Thẩm Diên Phi, gần như lao thẳng vào người anh.

Khi Thẩm Diên Phi ôm lấy cô, cô giống như sống sót sau tai nạn mà ôm chặt lấy anh, ngay sau đó cô lập tức nắm lấy cổ tay anh kéo anh đi ra ngoài, tạm thời không có thời gian để nói chuyện, cô không muốn anh xung đột chính diện với loại người này.

Loại hàng ti tiện ghê tởm này, không đáng để sếp Thẩm làm bẩn tay.

Thẩm Diên Phi làm theo ý cô, không tạm dừng lại, không có thái độ phản đối nào, cũng chưa từng quay đầu nhìn lại xem, mà ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên vầng trán để trấn an cô, muốn đưa cô ra ngoài trước, giao cô cho người trong nhà, để cô rời khỏi nơi này trước.

Nhưng Trần Kính Chiêu phía sau lại thẹn quá thành giận, không nhìn thấy rõ người tới là ai, vì Thẩm Diên Phi xoay người đi nên hắn ta chỉ thấy thân thể cao dài của anh.

Trần Kính Chiêu hung hăng phun một ngụm nước miếng, rượu cồn trong người khiến lửa giận trong người hắn ta bốc lên: “Con mẹ nó, tên nào dám đến đây?!”

Trên tay hắn ta không có vũ khí, hắn nhấc trọng kiếm dưới đất lên, bước nhanh lao đến, khóe mắt hắn ta đỏ lên, đâm thẳng phần gai nhọn của kiếm vào sống lưng của Thẩm Diên Phi, vì để đấu kiếm hằng ngày, nên những chỗ yếu hại trên thân thể đều có đồ bảo hộ, tránh việc bị thương, mũi kiếm bị đụng sẽ bị cong lại, nhưng nếu chỉ mặc áo sơ mi tây trang, bị thanh kiếm tấn công, vẫn sẽ có khả năng bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.