Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 92



Trong khoảnh khắc đó, có người hít thở như bị mấy tầng khăn bị thấm nước phủ kín, bị một tấm hình chụp chung kéo xuống dưới, đột nhiên ngã vào biển sâu, nhanh chóng chìm xuống, ngạt thở tới mức máu toàn thân đang chảy xiết cũng liều mạng kêu gào, muốn phá vỡ mạch máu thoát ra ngoài.

Nhưng tiếp theo đó, lý trí cùng sự bình tĩnh lớn hơn tất cả, như thể căn bản không cần suy nghĩ, xuất phát từ bản năng trong tiềm thức của cô đối với người đó, từng hành động, toàn bộ suy đoán đằng sau những bức ảnh này đều bị che đậy lại.

Ánh mắt hơi run rẩy của Khương Thời Niệm rũ xuống, nhìn lên ngón áp út tay trái đang đeo nhẫn của mình, nhớ tới hôm qua trước khi chia tay với Thẩm Diên Phi ở cửa nhà, lúc cô hôn không tập trung, anh cứ vậy yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay hết lần này tới lần khác vuốt ve chiếc nhẫn kim cương biểu thị đã kết hôn trên ngón tay cô, như muốn nghiền nát nó hòa vào máu xương của nhau.

Khương Thời Niệm ngẩng đầu, không nhận bức ảnh, chỉ bình tĩnh lướt qua phía trên, vẻ mặt vô cảm chất vấn Kiều Tư Nguyệt: “Có ý gì? Một bức ảnh chụp tập thể hồi cấp ba của chồng tôi, thì có ẩn ý gì?”

Kiều Tư Nguyệt cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, cười lạnh hai cái, chậm rãi nói như đã đoán trước được: “Ảnh chụp tập thể đương nhiên không có gì, chỉ là muốn cô Khương thấy rõ người ở phía trước, để tránh sau này chị lại thấy bối rối trước những bức ảnh này.”

Nói rồi, tay cô ta lại đưa vào trong phong bì thư đã mở, tiếp tục lấy ra năm sáu bức ảnh mới tinh, lại đưa tới trước mặt Khương Thời Niệm, sợ cô không thấy rõ.

Bên trên là một cô gái trẻ tuổi mặc đầy đủ trang bị, mặc dù hơn phân nửa khuôn mặt đã bị che lại, nhưng bởi vì thường xuất hiện trước ống kính, thân hình bắt mắt, đường nét khuôn mặt sắc sảo, bất kỳ người sáng suốt nào trong vòng cũng đều có thể nhận ra ngay lập tức, chính là ảnh hậu Lê Nhược Thanh.

Nơi cô ấy đứng, chính là tòa nhà làm việc chính của Bạch Quân ở Bắc Thành, cô ấy không đi vào từ cửa chính, mà đứng ở lối đi phụ dành riêng cho VIP, xem ra đã có mục đích rõ ràng.

Tấm tiếp theo được chụp gần hơn, cuối lối đi bên trong cửa kính cao lớn, có người đi ra đón tiếp, tuy chỉ lộ ra góc nghiêng khuôn mặt, nhưng cũng có thể chắc chắn đó là Hứa Nhiên.

Vị trí của Hứa Nhiên trong tập đoàn ai cũng rõ, mức độ gần gũi bên cạnh Thẩm Diên Phi càng không ai có thể sánh được, người mà cậu ta đích thân ra đón, tính quan trọng không cần nói cũng rõ, tiếp theo Hứa Nhiên định dẫn cô ấy đi gặp ai, cũng biết rõ là gặp ở đâu.

Phía sau, Lê Nhược Thanh còn mặc một bộ đồ khác tới vào lần khác, vẫn đi vào lối VIP của Bạch Quân lúc ánh hoàng hôn mờ ảo, chiếc váy đung đưa trong ống kính, cho dù chỉ là ở trạng thái tĩnh, cũng nhìn ra đã chú tâm trang điểm qua.

Kiều Tư Nguyệt không bỏ qua bất cứ phản ứng nhỏ nào của Khương Thời Niệm, ánh mắt như sắp đục cả lỗ ở trên mặt cô: “Ảnh hậu Lê Nhược Thanh, gần đây tin tức ly hôn đang rầm rộ, lại âm thầm ra vào tòa nhà Bạch Quân nhiều lần, đến giờ vẫn chưa có truyền thông cẩu tử nào phát hiện và tiết lộ tin tức, em đoán xem là tại sao, có phải có người một tay che trời, có lòng giúp cô ấy xử lý những dấu vết này.”

Cổ họng Khương Thời Niệm khẽ chuyển động, dứt khoát hỏi ngược lại: “Nếu đến cả truyền thông cũng không chụp được, vậy thì Khương tiểu thư lấy được bức ảnh không liên quan trực tiếp gì tới chồng tôi như thế nào, còn không ngại cực khổ cố ý chạy tới đưa cho tôi xem?”

Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của Kiều Tư Nguyệt căng thẳng, dứt khoát phanh phui sự thật trước mặt cô, mỉa mai nói: “Giả vờ bình tĩnh cái gì? Còn không liên quan trực tiếp? Khương Thời Niệm, em thật sự không hiểu hay là cố giả ngốc vậy?!”

“Lê Nhược Thanh và Thẩm Diên Phi là bạn học cùng lớp hồi cấp ba, khi đó em còn đang cãi nhau với nhà họ Khương, Thẩm Diên Phi đột nhiên ra mặt giúp em, kết hôn với em, tự em nhìn lại khoảng thời gian đó xem, chính là sau khi Lê Nhược Thanh vừa gả cho người khác! Hôn lễ của em và hôn lễ của cô ấy, chỉ cách có vài ngày!”

“Anh ta không có nền móng tình cảm với em, ngược lại còn phách lối như vậy, hận không thể đặt mọi thứ ở trước mặt người khác để mọi người nhìn cho rõ, chị mặc kệ giữa hai người có thỏa thuận nào khác hay không, nhưng hiển nhiên anh ta chỉ là làm cho người khác xem! Người đó có bao gồm Lê Nhược Thanh hay không? Sự tồn tại của em, từ khi bắt đầu có phải là để kích thích cô ấy không? Đến khuôn mặt huênh hoang này của em cũng là lá bài để kích thích! Bây giờ trong lòng em không có tính toán nào sao?”

“Gần đây Thẩm Diên Phi đang đối phó với nhà họ Tưởng, ai ở trong vòng chẳng biết rằng, đã sắp đuổi cùng giết tuyệt nhà họ Tưởng rồi, anh ta đường đường là người nắm quyền của nhà họ Thẩm, nếu không phải là có lý do đặc biệt, thì đến mức phải làm to chuyện như vậy sao? Khương Thời Niệm, không phải em chưa xem tin tức đấy chứ, người Lê Nhược Thanh gả chính là người nhà họ Tưởng, chồng của cô ấy họ Tưởng, Thẩm Diên Phi mới tàn nhẫn như vậy.”

“Em nói bức ảnh này của chị chưa chụp được Lê Nhược Thanh và Thẩm Diên Phi trực tiếp tiếp xúc phải không, vậy được.” Kiều Tư Nguyệt mỉm cười, mở bảng tin tức giải trí vào hôm qua trên điện thoại đưa cho cô: “Nghe nói Thẩm tổng đi công tác ở Hàng Châu rồi, cái này cũng không tính là bí mật gì của Bạch Quân, nhưng trùng hợp thật đấy, Lê Nhược Thanh cũng vừa hay có hoạt động ở Hàng Châu, cũng đến vào hôm qua, người ta vừa ly hôn xong vẫn mặt mày hớn hở, em nói là tại sao?”

Kiều Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Khương Thời Niệm, chậm rãi ép tới gần, không che giấu nổi sự vui sướng hả hê sau áp lực một thời gian dài: “Cứ cho là một, hai lần là trùng hợp, nhưng đụng mặt nhiều lần như vậy, em còn có thể nói là giữa Thẩm tổng và Lê Nhược Thanh không có bất cứ liên hệ nào ư?! Tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan của chị thôi hả?”

Tầng một đài truyền hình vào sáng sớm, bởi vì vẫn còn sớm, người đi qua không nhiều, vị trí Kiều Tư Nguyệt đứng còn ở trong góc, không được coi là nổi bật, nhưng âm lượng của cô ta lại không nhịn được nâng cao, vẫn thu hút một vài sự chú ý.

Kiều Tư Nguyệt là một khuôn mặt quen thuộc ở đài truyền hình, rất dễ bị nhận ra, lúc thấy có ánh mắt nhìn tới, cô ta buộc phải trốn vào trong góc.

Nếu có thể, cô ta cũng muốn hẹn Khương Thời Niệm nói chuyện ở bên ngoài, nhưng cô ta biết rõ tính cách của Khương Thời Niệm, không thể nào đi cùng cô ta.

Không thấy Khương Thời Niệm lên tiếng, Kiều Tư Nguyệt thở phào một hơi, như đã được giải tỏa: “Em hỏi chị bức ảnh này là từ đâu tới, chị không sợ mất mặt, có thể nói với em, cha bị lập án điều tra, không lâu nữa sẽ bị đưa ra xét xử, thời hạn thi hành án không rút ngắn được, chị khó khăn lắm mới được gia đình giàu có nhận về, nói tiêu là tiêu, đánh mất công việc tương lai rộng mở, xách váy cưới tới hôn lễ rồi bị người ta từ chối, nếu đổi thành em, thì em có cam tâm không?!”

“Những cách chị có thể nghĩ ra đều đã dùng hết rồi, chỉ có thể không mục đích đi tới gần Bạch Quân quan sát Thẩm Diên Phi, không dám tới quá gần anh ta, bản thân chị cũng không biết là muốn thấy gì, nhưng chị không tin, người đàn ông ở vị trí đó, sao có thể thật lòng với em trong thời gian ngắn như vậy được.” Kiều Tư Nguyệt lạnh lùng cong mắt: “Quả nhiên đã để chị nhìn thấy Lê Nhược Thanh.”

Cô ta ép tới gần Khương Thời Niệm: “Đều là người có xuất thân làm truyền thông, điểm nhạy cảm và năng lực này ai chẳng có, Khương Thời Niệm, đổi lại là em đi quan sát một đại lão xa lạ, nhìn thấy nhiều điểm giao nhau như vậy, thời gian logic rõ ràng, có đủ để trở thành một tuyến tình cảm chính xác không?!”

Thấy vẻ mặt của Khương Thời Niệm tuy vẫn không thay đổi, nhưng đôi tay ở bên người đã nắm càng ngày càng chặt, cuối cùng Kiều Tư Nguyệt cũng để để lộ ra vẻ hài lòng, nhẹ giọng nói: “Em gái à, chị cũng là có lòng tốt, không nỡ nhìn em đắm chìm trong ảo tưởng giả tạo, còn tưởng vị trí bà Thẩm rất vững chắc, kết quả người trong lòng Thẩm tổng người ta căn bản không phải em, chị đúng là rất thảm, nhưng thực tế thì em tốt hơn chị bao nhiêu chứ?”

Cô ta giơ ngón trỏ ra, chọc vào ngực Khương Thời Niệm: “Khoảng thời gian này em có nở mày nở mặt thì có tác dụng gì? Xử lý được nhà họ Khương thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, Thẩm Diên Phi đối xử tốt với em là để kích thích người khác. Bây giờ chính chủ người ta ly hôn rồi, đi gần Thẩm Diên Phi như vậy, em cho rằng em còn có thể đắc ý được mấy ngày? E rằng Thẩm tổng vừa từ Hàng Châu trở về, em đã phải dọn ra cho Lê tiểu thư vào ở rồi!”

Ngón tay Kiều Tư Nguyệt chỉ lên người Khương Thời Niệm, tưởng rằng chỗ dựa duy nhất của cô bị dao động, thì cô sẽ rất hỗn loạn, biến thành chó rơi xuống nước, không ngờ cổ tay đột nhiên bị cô nắm chặt, dứt khoát đẩy ra.

Kiều Tư Nguyệt hoàn toàn không có chuẩn bị, gót giày cao, trong nháy mắt đã đứng không vững, ngã lên sô pha ở phía sau, bức ảnh rơi tán loạn trên đất.

Khương Thời Niệm cúi người xuống, nhặt từng tấm lên, ngoại trừ bức ảnh chụp tập thể có bóng dáng của Thẩm Diên Phi ra, thì ném hết toàn bộ lên người Kiều Tư Nguyệt.

Cô tiến lên trước hai bước, đứng ở cạnh ghế sô pha nhìn xuống thân phận trước đây của cô, “Khương Ngưng” thật sự: “Nếu những người làm truyền thông đều giống như cô, thì chi bằng tất cả đài truyền hình đều đóng cửa luôn đi, đi xem báo lá cải marketing bẩn, bây giờ đã là năm 2023 rồi, trình độ của cô vẫn chỉ là dựa vào mấy bức ảnh và cái gọi là manh mối để tung tin đồn nhảm sao?”

“Khương Ngưng.” Cô chọc đúng vào chỗ đau, gọi tên thật của Kiều Tư Nguyệt: “Nhà họ Khương sụp đổ rồi, kỳ vọng của cô đã tan vỡ, tôi nghe nói cô còn không thèm đi tham gia tang lễ của cha mẹ nuôi, khiến cho vợ chồng Khương Cửu Sơn vui vẻ? Kết quả thế nào? Cho dù trước khi Khương Cửu Sơn bị điều tra, bọn tôi cũng đối xử với cô chưa đủ nhiệt tình không?”

Vẻ mặt Kiều Tư Nguyệt chợt biến đổi, hung tợn nhìn chằm chằm vào Khương Thời Niệm, muốn vùng vẫy, nhưng lại bị cô ấn chặt bả vai: “Bởi vì vợ chồng nhà họ Khương chính là người như vậy, những năm nay, thứ bọn họ yêu chính là Khương Ngưng trong tưởng tượng, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ lấy thứ mình cần, chiều dài của tóc, độ cong khi mỉm cười, đều phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, cô hiện giờ không chỉ không làm được, còn làm trái lại, bọn họ đương nhiên sẽ bất mãn.”

“Đợi khi cảm xúc mãnh liệt lúc tìm được con gái ruột lui đi, cô cũng không giả làm tiểu bạch hoa được nữa, bọn họ sẽ bắt đầu xoi mói, thậm chí còn nhớ lại một tôi “Hoàn mỹ” trong những năm này ở trước mặt cô, hối hận vì đã làm ầm ĩ tới mức đoạn tuyệt quan hệ, cho nên cô càng ngày càng hận tôi, phải không?”

Khương Thời Niệm kéo toàn bộ tâm tư sâu trong lòng Kiều Tư Nguyệt ra, phơi bày dưới ánh mặt trời.

“Cô oán hận tôi, muốn khiến đứa con nuôi như tôi cũng thê thảm, không còn gì cả, nên mới để ý tới chồng tôi, chụp mấy bức ảnh có thể soạn ra một câu chuyện, rồi vội vàng lấy tới cho tôi xem, sợ bỏ qua cơ hội anh ấy đang không ở Bắc Thành.”

Khương Thời Niệm nhướn đuôi mắt xinh đẹp: “Nhưng cô từng nghĩ tới, người sống với Thẩm Diên Phi là tôi, kết hôn là tôi, yêu đương cũng là tôi, cô có thể hiểu rõ hơn tôi sao? Anh ấy yêu ai, trong lòng có ai, muốn đặt ai ở vị trí đầu tiên, tôi mất trí hay là ngu xuẩn, lẽ nào không biết sao? Một người ngoài cuộc như cô, mấy câu giải thích đơn phương đã có thể thay đổi?!”

Kiều Tư Nguyệt há miệng thở dốc, khẩu trang phập phồng với tốc độ nhanh, mở to mắt tức giận nhìn Khương Thời Niệm, ấn tượng rất chắc chắn về cô đang dần dần sụp đổ, vẻ ôn hòa yếu đuối, lương thiện dễ bắt nạt đã biến mất, cho dù trước đó không chỉ một lần thấy sự thay đổi của cô, nhưng mãi đến giây phút này, mới hoàn toàn cảm nhận được sự thay da đổi thịt của Khương Thời Niệm.

Khương Thời Niệm giơ ảnh chụp tập thể lên, ép gần tới trước mặt cô ta: “Bạn cùng lớp hồi cấp ba mà thôi, có thể biểu thị cho điều gì? Thẩm Diên Phi kết hôn hoành tráng là bởi vì anh ấy nguyện ý, anh ấy yêu gương mặt này của tôi, là bởi vì tôi xinh đẹp, anh ấy yêu con người của tôi là bởi vì tôi thu hút anh ấy, anh ấy xử lý nhà họ Tưởng là bởi vì tai nạn chúng tôi cùng trải qua, cô thì hiểu cái gì?”

Cô thậm chí còn mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt theo thói quen vô thức giống với Thẩm Diên Phi, chậm rãi liếc qua khuôn mặt của đối phương: “Khương Ngưng, cô cầm manh mối của cô, để biểu thị cho suy nghĩ của Thẩm Diên Phi, không cảm thấy với quá cao rồi sao?”

Khương Thời Niệm đứng thẳng dậy, ngón tay thon dài kẹp bức ảnh đó, khẽ cười với Kiều Tư Nguyệt: “Nếu cô thật sự có dũng khí, thì đã cầm những thứ gọi là tuyến tình cảm chính xác này bán cho truyền thông từ lâu rồi, bảo đảm đại bạo, nhưng cô không dám, vậy thì bức ảnh này coi như cô tặng cho tôi, vừa hay tôi không có ảnh chụp thời cấp ba của chồng tôi.”

Cô nhìn khóe mắt kết đầy tia máu của Kiều Tư Nguyệt, bình tĩnh nói thêm: “Khương tiểu thư, quên lời nguyền của cô đi, an phận làm con gái của nhà họ Khương đi, mọi người đều rất vất vả, không cần thiết phải thù địch lẫn nhau, đợi tới hôm đám cưới vàng của tôi và chồng tôi, tôi sẽ mời cô tới, hy vọng tới lúc đó cô vẫn còn vận khí đó, tận mắt tới xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.