Tinh thần của Thẩm Chước trong vài giây ngắn ngủi đã sụp đổ, nước mắt vô thức chảy đầy khuôn mặt, giọng đứt quãng nói: “Em...Em nói là người anh thích trước đây có lẽ là chị dâu của em!”
Cậu ta bị dọa sợ tới mức hoàn toàn rối loạn ở trước mặt Thẩm Diên Phi, nói năng lộn xộn, còn mang theo cả nỗi căm phẫn tích lũy trong lòng, cho rằng cuối cùng Khương Thời Niệm cũng tố cáo, rối loạn nói ra hành động vĩ đại ngày hôm đó của mình ra.
Đôi môi tái nhợt của Thẩm Diên Phi như thể sắp cong lên, rồi ngưng tụ thành một nụ cười.
Anh ném bức ảnh chụp tập thể hồi cấp ba đầy vết nhăn đó tới trước mặt Thẩm Chước, đế giày nghiền nát, ấn đầu cậu ta, ép cậu ta quỳ xuống, cong lưng gần như nằm cả xuống đất, cưỡng ép cậu ta nhìn rõ: “Cậu nói bạch nguyệt quang của tôi là ai, ai ở trên bức ảnh này?”
Thẩm Chước chỉ liếc nhìn Lê Nhược Thanh đã liều mạng kháng cự, giọng biến đổi hét to: “Không phải! Không phải cô ta! Đây là ai?! Cô ta còn kém xa! Người em nhìn lúc đó——”
Thẩm Diên Phi túm chặt lấy tóc cậu ta, ánh mắt như mổ xe người khác: “Người mà cậu theo tôi đi xem, là Khương Thời Niệm đóng trong vở kịch của trường, sắm vai nữ sinh dân quốc! Cô ấy để tóc ngắn ngang cổ, mặc áo cài khuy màu xanh với váy trắng, bức ảnh ngồi trên thảm cỏ đó, không phải cô ấy đang cười với tôi, trong mắt cô ấy căn bản không có tôi, cậu hài lòng chưa!”
Hô hấp của Thẩm Chước đột nhiên ngừng lại, như thể bị rút mất linh hồn, phát điên mở miệng nói, nước mắt chợt tuôn trào.
Sâu trong cổ họng Thẩm Diên Phi phát ra tiếng trầm thấp không rõ ràng, như đang cười, anh híp mắt nhìn Thẩm Chước: “Thích vợ tôi? Phải không? Che giấu biết bao năm rồi, sao chưa từng nói?”
Thẩm Chước đã hoàn toàn nghẹt thở, dưới sự kinh ngạc to lớn đau khổ, bị mấy chữ của Thẩm Diên Phi hỏi tới mức không thở nổi, cả người nhợt nhạt ngã xuống bên chân anh, chỉ biết gọi từng tiếng Tam Ca, liên tục sợ hãi lắc đầu, lùi về phía sau, mãi đến khi lưng chạm phải chân bàn bát tiên cổ.
Râu Thẩm Tế Xuyên rung lên, cuối cùng nắm chặt quải trượng, quay mặt đi không thể nói gì.
Cả nhà họ Thẩm, tĩnh mịch lạnh lẽo câm như hến.
Thẩm Diên Phi từ từ bước lên phía trước, Thẩm Chước không thể lùi được nữa, thiếu niên điên cuồng khóc lóc không ngừng, giọng nói ồm ồm, Thẩm Diên Phi giơ chân lên đạp vào cổ họng đang run rẩy của cậu ta, khiến đầu cậu ta dựa chặt vào chân bàn, đế giày lạnh cứng đè vào, Thẩm Chước lập tức run rẩy mất nửa cái mạng.
Anh rũ mắt, chỉ còn lại vẻ hung ác tàn nhẫn, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười, vẻ ngoài nhã nhặn mang theo vỡ vụn, lạc giọng khẽ nói: “Cô ấy mà xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
-
Buổi tối trên chuyến bay tới Quý Dương, ánh đèn mờ tối, gặp phải khí lưu không ngừng lắc lư, Thẩm Diên Phi dựa vào cửa sổ, vô thức nắm chặt cổ tay, ở kẽ hở của các ngón tay, toàn là những vết máu trầy xước.
Anh lấy điện thoại ra, nghe từng đoạn ghi âm Khương Thời Niệm gửi cho anh trước kia, cô cười rồi gọi ông xã, nói nhớ anh, nói buổi tối tan làm muốn anh đón, nói Hương Cảng rất nóng, muốn mồ hôi đầm đìa lao về phía anh, nói mấy ngày chưa được hôn rồi, nói mơ thấy anh, nói người ở bên ngoài, trong lòng không buông bỏ được anh, còn từng hỏi: “Anh đoán xem lúc bảy mươi tuổi em có dáng vẻ như thế nào.”
Giọng nói nhỏ như vậy, lướt tới mướt đi rất nhanh đã nghe xong, anh lại hết lần này tới lần khác, tiếp tục tìm ghi âm cuộc điện thoại của cô, sân bay ngày hôm đó, lần đầu tiên cô gọi anh là Tam Ca, anh còn lĩnh chứng với cô, trói chặt nhau cả đời.
Thẩm Diên Phi lại lấy một cái điện thoại khác ra, đã cũ nát, như bị người khác ném xuống đất dẫm thật mạnh, bên trong chỉ lưu giữ vài đoạn ghi âm ngắn ngủi cô gửi cho anh thời cấp ba, lúc đó vừa mới có Wechat chưa lâu, cô không thường sử dụng, bị bức tới mức không biết phải làm sao, mới yếu đuối gọi anh: “Đàn anh.”
Trong Wechat cũ chỉ có vài tiếng học trưởng, là thuốc giải duy nhất giúp anh vượt qua quãng thời gian cô độc dài dăng dẳng.
Bây giờ cô đã sắp thu hồi, không để lại cho anh một chút nào.
Lúc máy bay đáp xuống Quý Dương đã là 0h đêm, người dẫn đường đã liên lạc đón ở lối ra, là người dân bản xứ đài truyền từng hợp tác, không biết thân phận của Thẩm Diên Phi, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt cao lớn đáng sợ, trông rất cao quý, nhưng lại lộ ra vẻ tối tăm hung ác tàn khốc, không thể tới quá gần.
Người dẫn đường thành thật nói: “Ngài Thẩm, tôi biết ngài định đi đâu, những người dẫn chương trình tới chiều nay đã cùng với đồng nghiệp của tôi tới đó trước rồi, đến nơi an toàn, chỉ là rất tiếc bây giờ ngài không thể vào đó, ít nhất là trước ngày kia, chắc chắn không thể đi được, ngài xem trời đã bắt đầu mưa từ gần tối, dự báo ít nhất kéo dài tới tối mai, mặc dù đường đi vào trong thung lũng vẫn thông, nhưng đường đi trơn trượt, tuyệt đối không có tài xế nào dám liều mạng.”
“Ngài cứ ở lại Quý Dương trước, đợi đến ngày kia đi, đợi mưa tạnh một chút.” Người dẫn đường khuyên nhủ: “Đến lúc đó chắc có xe dám đi vào, hai giờ là tới rồi.”
Thẩm Diên Phi chỉ hỏi: “Đi bộ mất bao lâu.”
Người dẫn đường kinh ngạc, cũng không nghĩ nhiều: “Cũng có người từng thử, bây giờ xuất phát, đi cả đêm, thì sáng mai tới, nhưng vẫn là câu nói đó, đường trơn, dễ xảy ra chuyện, ai muốn liều mạng vào lúc này chứ.”
Thẩm Diên Phi lấy tiền mặt đưa cho đối phương, trầm giọng nói: “Một tấm bản đồ đường chi tiết, không đủ thì tăng thêm, sống chết của tôi có mệnh, không cần ai chịu trách nhiệm.”
-
Buổi chiều Khương Thời Niệm đi theo người dẫn đường vào căn cứ quan sát sinh vật trong thung lũng, đường đi rất khó khăn, lái xe không dễ, đi hai tiếng mới tới nơi, tập hợp với đại bộ đội.
Căn cứ được cho là rất lớn, nhưng thực tế chỉ là một mảnh nhà ở tạm thời mái thấp đơn sơ thấp bé, mỗi người được phân cho một gian, bên trong không quá năm mươi mét vuông, thời tiết rất lạnh, cần phải ở trong phòng mình đốt lò lửa sưởi ấm, điều an ủi duy nhất là có phòng vệ sinh riêng, chỉ là rất giản dị.
Khương Thời Niệm không bận tâm tới hoàn cảnh, tới hoàng hôn đã lập tức đi gặp đối tượng quay phim lần này, hai vợ chồng cùng ở trong một gian phòng nhỏ bày biện giống nhau, trên người người vợ đã không còn bất cứ thiết bị chữa trị nào, dưới ánh lửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đẹp lạ lùng, người chồng vô cùng gầy gò, nhưng vẫn tươi cười với người khác, nói: “Vợ tôi sợ người lạ, cô đừng bận tâm.”
Lần đầu phỏng vấn chỉ làm một đoạn rất ngắn, người đàn ông nhiều lần an ủi người vợ có thể trạng suy yếu, quay đầu rồi gật đầu xin lỗi Khương Thời Niệm.
Khương Thời Niệm suýt nữa nói không nên lời, khẽ hỏi: “Có hối hận không.”
Người đàn ông nhìn lò lửa, rất lâu sau vẫn chưa trả lời, cuối cùng là người vợ mỉm cười, giọng nói yếu ớt khẽ thở dốc, giống như là tự nói hơn: “Quá nhu nhược, tôi yêu một người, lại chỉ dám ly hôn, không dám đối mặt.”
Buổi tối Khương Thời Niệm rời khỏi nơi ở của hai vợ chồng, cầm một cái ô cũ nát ở trong căn cứ, đứng ở bên thung lũng đang mưa gió lạnh lẽo, nhìn màn đêm mờ mịt vô tận ở phía xa.
Lúc cô khởi hành từ Bắc Thành, lồng ngực vẫn luôn dồn nén khó thở, căng tới mức nơi nào cũng đau, đặc biệt là khoảnh khắc này, cô nhìn về phía lối ra tối mịt, gần như muốn ném cái ô xuống rồi chạy đi.
Khương Thời Niệm lại lấy điện thoại ra, cột sóng trống không.
Cuối cùng cô cũng hối hận rồi, hối hận từ khi đáp máy bay đến lúc trên đường tới căn cứ, nhiều cơ hội như vậy, cô đều trốn tránh chưa từng nắm bắt một lần, sợ nhận được cuộc gọi tới của Thẩm Diên Phi, càng sợ không nhận được hơn, thậm chí còn sợ trên thanh thông báo sẽ tràn ngập tin tức, truyền thông chụp được chồng của cô có quan hệ với người nào đó.
Tình yêu khiến cô rời khỏi rào cản, cũng khiến cô mất đi tất cả mọi lá chắn.
Đợi đến căn cứ, lúc mở lại điện thoại, không có vạch sóng nào, cô như ở trong thung lũng này ngăn cách với thế giới, cắt đứt mọi liên hệ với Thẩm Diên Phi.
Khương Thời Niệm quay về căn phòng nhỏ của mình, trong đêm tối, bên ngoài đột nhiên ầm ĩ, cô vội vàng bò dậy, đội mưa xông ra ngoài, là Lương tiểu thư đột nhiên phát bệnh nặng, tiếng khóc bi thương của người đàn ông chấn động tới mức khiến tay chân tê dại, sau nửa đêm, bác sĩ đi theo cấp cứu khẩn cấp, từ đó mới coi như là ổn định trở lại.
Khương Thời Niệm ngơ ngẩn đi ngủ, ôm lấy chăn, trong đêm tối đâu đâu cũng thấy khuôn mặt của Thẩm Diên Phi.
Quá nhu nhược.
Tại sao lại dám viết tên Khương Tuệ Tuệ lên thỏa thuận ly hôn, mà không dám đi hỏi anh, anh có thể quên đi quá khứ, chỉ yêu một mình em được không.
Khương Thời Niệm trở mình ngồi dậy, mặc áo xuống giường, chạy tới các ngõ ngách của căn cứ ở thung lũng, cũng không tìm được chút sóng điện thoại nào, cô thất thiểu bước trong cơn mưa nhỏ dầm dề, tiếng khóc của người đàn ông vẫn đang ngắt quãng, trong lòng cô có gì đó bị bi thương cào xé.
Cô nhớ Thẩm Diên Phi.
Ở cách anh quá xa, những thứ khác đều đã trống không biến mất, chỉ còn lại nỗi nhớ anh.
Nếu đã chuẩn bị tan xương nát thịt, một người không có gì cả như cô, còn có con đường nào để trốn tránh nữa chứ.
Đúng, cô vẫn sẽ sợ hãi, nhưng cô muốn trực tiếp đối mặt một lần, cô không chịu nổi kiểu tự chuốc khổ hiềm nghi như vậy, xa cách với anh, nếu anh thật sự thay lòng đổi dạ, cô cũng phải nghe anh đích thân nói ra, cho dù là ngõ cụt, cô cũng thản nhiên tiếp nhận.
Tình cảm của cô không vững vàng dữ dội như anh, nhưng cô cũng đã móc sạch mọi thứ của bản thân mình, cho dù không ngang nhau, nhưng cô cũng lo được lo mất khi yêu anh.
So với yêu anh, cô căn bản chưa từng yêu một người nào khác.
Tính toán rõ ràng như vậy, không có sóng gió sao có thể coi là tình yêu,thứ cô cho Thẩm Diên Phi, rõ ràng là trút bỏ không màng hậu quả, xé rách vỏ kén giẫm lên mũi dao chạy như điên, muốn chiếm hữu, muốn nắm giữ trái tim anh, muốn sống có ý nghĩa một lần, châm biển lửa của mình nhào vào anh.
Nỗi ghen tị xót xa, ngọt ngào và sợ hãi, trằn trọc nhớ nhung và chiêm bao, cô đứng giữa trời đất không người, bị dãy núi bao bọc, trước mặt toàn là anh, đây mới là yêu.
Cuộc đời cô, cũng chỉ từng yêu một mình anh như vậy.
Vậy tại sao lại rụt rè tới mức không dám đối mặt với quá khứ của anh.
Khương Thời Niệm lạnh tới mức co rúm lại, quay về căn phòng nhỏ,thức đến gần sáng, lồng ngực bị thiêu đốt đau nhức, cô đứng dậy thu xếp lại bản thân, không khóa cửa, dù sao trong nhà cũng chẳng có gì, cô đi gặp người phụ trách kế hoạch của tổ chương trình, hỏi tình hình của hai vợ chồng, nói về tiến trình hôm nay, vội vàng muốn biết lúc nào có thể hồi phục chút sóng hoặc là ra ngoài.
Người lập kế hoạch bất đắc dĩ lắc đầu: “Hết cách rồi, trời mưa đường trơn, không thông xe, cũng không thể đi bộ ra bên ngoài, đợi đi, haizzz chỉ là buổi sáng tôi có nghe nói, hôm qua có một người đi cả đêm vào trong thung lũng, buổi sáng lúc đội mưa xuất hiện ở lối vào, áo gió đã rách, bàn tay còn dính máu và đá vụn, cô cũng biết khó tới mức nào rồi đấy.”
Khương Thời Niệm kinh ngạc hỏi: “Đi cả một đêm vào đây...Ai, tìm ai?”
“Không rõ.” Người lập kế hoạch khẽ nói: “Tóm lại không phải người bình thường, tên điên không cần mạng.”
Anh ta cũng được coi là người rất anh tuấn trẻ tuổi ở trong đài, trước khi đưa Khương Thời Niệm tới căn phòng nhỏ, thì cẩn thận dặn dò: “Sắc mặt của cô kém như vậy, bệnh rồi đúng không, vào nghỉ ngơi trước đi, đợi lúc có thể quay rồi thì tôi gọi cô ra.”
Khương Thời Niệm im lặng, cô đưa lưng về phía căn phòng, cửa sổ bị tấm ván đóng đinh ngăn lại, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua khe hở, không thấy bên trong, cô lại bất giác cảm thấy đứng ngồi không yên, có ánh mắt nào đó điên cuồng thiêu đốt, nhìn xuyên thấu cô từ xa.
Cô tạm biệt với người lập kế hoạch, quay về trước cửa phòng đẩy ra, lò lửa bên trong vẫn đang cháy mạnh, tiếng cháy tí tách vang lên.
Khương Thời Niệm hoảng hốt trong giây lát, cô nhớ trước khi cô ra ngoài, ánh lửa đã tắt.
Sắc trời bên ngoài mờ tối, trong căn phòng nhỏ không có ánh đèn, chỉ dựa vào vài tia sáng nhỏ lọt vào qua khe hở, cô còn chưa kịp đóng cửa, cả người đã đột nhiên căng cứng, quay người muốn chạy theo phản xạ.
Nhưng chỉ một lát sau, hơi thở quen thuộc tới linh hồn khiến mọi động tác của cô đông cứng lại, “Cạch” một tiếng cánh cửa kim loại bị khóa chặt, trong tiếng động phản lại, cô bị một đôi tay lạnh thấu xương ấn chặt, hung hăng đè lên cửa.
Khương Thời Niệm thất thần nhìn vào hư không, há miệng thở dốc, đôi mắt nóng tới mức không mở ra được, cổ họng như bị lưỡi dao cắt qua, rút sạch nước.
Hô hấp hỗn loạn của người đàn ông phả vào sau tai cô, giọng nói trầm thấp đến mức hơi méo mó, đã khàn tới mức lạc giọng: “Người bên ngoài là ai.”
Khương Thời Niệm nói không nên lời, cô không thể tin được, gần như không phân rõ được lúc này là tỉnh hay là mơ.
Thẩm Diên Phi túm lấy tay cô, cưỡng ép lật người lại, túm lấy cổ tay cô giơ lên cao, gắt gao ôm chặt cô không cho kháng cự, trong ánh sáng ảm đạm mờ tối, đôi mắt điên cuồng hiện đầy tia máu cuốn quanh cô như xiềng xích.
Anh chậm rãi thở hổn hển, níu kéo ngũ tạng của Khương Thời Niệm.
Cô bị tước đoạt mất dưỡng khí, khô khốc ngẩng đầu.
Trong con ngươi tưởng chừng như mãi ung dung khó đoán ở trước mặt cô của Thẩm Diên Phi, có tia máu nào đó tan chảy, suy sụp tan vỡ, vô vọng và quyết liệt ngưng tụ thành ánh nước, dưới ánh nhìn khó hiểu của cô, vỡ òa chảy xuống.
Giọt nước mắt nóng chảy qua môi anh, rơi xuống cổ áo dính đầy bùn đất.
“Khương Tuệ Tuệ, rốt cuộc trong mắt em anh là cái gì, em nói không cần là không cần, nói vứt là vứt, đến một câu nói cũng không thể cho anh, bất cứ khi nào lúc nào cũng cũng có thể ném anh đi, phải không?!”