Y Võ Song Toàn

Chương 1002: Chắc chắn các người đã thông đồng trước với nhau



Tần Lâm sững sờ, anh ngớ người ra, nhìn bộ dạng của Tống Song Nhi, như thể anh biết cô ta sẽ đến nên đứng đợi ở đây vậy.

Chị gái à, đừng có ảo tưởng sức mạnh thế được không?

Tần Lâm dở khóc dở cười, đúng là ảo tưởng quá sức, tôi đứng đây để đợi cô sao? Đùa gì vậy trời? Tôi còn lạt mềm buộc chặt ư, thật vớ vẩn!

Tần Lâm suýt nữa bị Tống Song Nhi làm cho tức chết, người phụ nữ này cũng vô liêm sỉ quá rồi đấy nhỉ, hơn nữa lại còn chủ động sán lấy khiến anh thấy cạn lời thực sự.

“Tôi không đợi cô, tôi đến để ngắm cảnh”.

Tần Lâm lắc đầu nói.

“Xí! Đến nói dối anh cũng chẳng biết, ai lại lái xe đến cổng công viên để ngắm cảnh chứ? Nếu ngắm cảnh sao không vào trong, đứng ở ngoài cổng làm gì? Chẳng phải là đứng đợi tôi sao? Hô hô hô, có phải anh sợ mất thể diện khi bị tôi vạch trần không, anh Tiểu Lâm à, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu, anh yên tâm đi. Thích một người thì phải mạnh dạn dũng cảm đi theo đuổi tình yêu, tôi biết trong lòng anh có tôi, nếu không hôm nay anh sẽ không xuất hiện ở đây”.

Tống Song Nhi dịu dàng nói.

“Anh đừng giải thích nữa, anh nói là mình không giàu có, nhưng thực chất anh chính là phú đại nhị, chỉ là anh muốn khiêm tốn, không muốn người khác đến với anh vì tiền. Hai chúng ta cũng xem như không đánh thì không biết nhau, nhờ vậy mới có duyên như thế này. Sau lần gặp mặt nhau, tôi luôn nghĩ về anh. Có một câu nói thế này, nhớ mãi không quên chắc chắn sẽ có báo đáp. Anh luôn phủ nhận không có tình cảm gì, nhưng tôi đã nhìn thấy bản thân mình trong ánh mắt của anh”.

Tống Song Nhi cúi đầu, gò má ửng hồng, vô cùng thẹn thùng.

“Nguyệt Dao cũng vậy, lại hợp tác với anh để lừa tôi, sau này trở thành chị dâu rồi, xem tôi xử lý cô ấy thế nào”.

Tống Song Nhi ngượng ngùng, Tần Lâm còn chưa nói gì thì đã bị gán tội nói không thật lòng.

“Anh Tiểu Lâm? Sao anh lại đến? Anh ở đây làm gì vậy?”

Lâm Nguyệt Dao cũng tiến đến, cô cau mày lại khi thấy Tần Lâm đứng ở cổng, sao anh lại ở cùng Tống Song Nhi chứ?

“Anh đi ngang qua, tiện thể ngắm cảnh”.

Tần Lâm cười nói.

“Anh ấy đứng ở đây để đợi tớ”.

Tống Song Nhi đinh ninh dõng dạc nói.

“Đợi cậu?”

Lần này đến lượt Lâm Nguyệt Dao sững sờ, trước đây chẳng phải Tần Lâm và Tống Song Nhi mâu thuẫn với nhau sao? Sao bây giờ anh lại đứng đây đợi cô ta chứ? Trừ phi giữa hai người có điều gì mờ ám.

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tống Song Nhi, chắc là thích anh Tiểu Lâm thật rồi, có điều anh ấy cũng đâu phải con nhà giàu, cô ta thật sự thích anh ấy sao? Lâm Nguyệt Dao không tài nào tin nổi.

“Đúng thế, cậu cũng đừng giả vờ vô tội nữa Nguyệt Dao à, cậu với anh họ giăng bẫy lừa mình phải không? Chắc chắn hai người đã thông đồng trước với nhau, nếu không sao anh ấy biết địa chỉ chúng ta hẹn gặp mătk? Sao cứ phải đến đây hóng gió? Nói không phải đợi mình, ai tin chứ, ha ha ha”.

Tống Song Nhi thấy rất hạnh phúc, chiếc xe thể thao này, ánh mắt chân thành này của Tần Lâm chẳng phải đặc biệt dành cho mình sao? Chắc chắn hai bọn họ đã thông đồng với nhau từ trước, đến lúc này rồi mà Lâm Nguyệt Dao còn diễn kịch, thực sự coi mình là kẻ ngốc sao?

Thích là thích, có gì mà không dám nói chứ.

Có điều Tống Song Nhi biết, chắc chắn Tần Lâm vì sĩ diện nên mới nhất quyết không thừa nhận, đàn ông đúng là cứng mồm cứng miệng!

Lâm Nguyệt Dao đã đợi rất lâu nhưng Tần đại sư không đến, cô thấy rất thất vọng, nhưng biết làm sao chứ.

“Nguyệt Dao, trước đó cậu nói muốn đem lại bất ngờ cho mình, cuối cùng mình cũng biết rồi, cậu đặc biệt dẫn anh họ đến đây cho mình phải không? Cậu tốt thật đấy”.

Tống Song Nhi khoác tay Lâm Nguyệt Dao khiến cô không kịp ứng phó. Chị gái à, chị nghiêm túc thật ư? Chuyện gì vậy trời?

Tần đại sư không đến khiến Lâm Nguyệt Dao thấy rất buồn bực, bây giờ Tống Song Nhi lại ở đây chọc tức cô.

Có điều nói cho cùng thì anh Tiểu Lâm cũng vô tội, dù gì cũng đến rồi, lại còn bị Tống Song Nhi hiểu lầm rằng đây là sự sắp đặt đặc biệt dành cho cô ta, ngay cả bản thân Lâm Nguyệt Dao cũng thấy khó xử.

Tần Đại Sư không xuất hiện, Lâm Nguyệt Dao rất thất vọng, chẳng phải bản thân nỗ lực vì muốn Tần đại sư nhìn thấy sao? Buổi giao lưu y học lần này có hơn hai mươi người bạn đến, cô muốn được Tần đại sư chỉ dạy, để bọn họ biết được quan hệ của hai người, nhưng bây giờ xem ra, ý định này tan tành rồi, trong lúc quan trọng Tần đại sư lại chạy mất sao?

Lâm Nguyệt Dao cau mày lại, có khi nào là Tần đại sư giả mạo không? Vừa định gặp mặt là bỏ chạy để tránh bị mình vạch trần. Chắc không phải đâu, anh ấy là Tần đại sư thật sự, hơn nữa trước đây hai người toàn liên hệ với nhau qua số điện thoại này, sao tự dưng anh ấy lại phớt lờ mình chứ vậy chứ?

Tần đại sư không thể nào là tên lừa đảo được đâu, nhất định là bản thân suy nghĩ nhiều rồi.

Lâm Nguyệt Dao lắc lắc đầu, chắc chắn Tần đại sư có chuyện gấp nên mới không tới được, nếu không sao anh ấy lại đột nhiên lỡ hẹn chứ? Anh ấy là Tần đại sư thật sự, mình suy đoán vớ vẩn về anh ấy là không đúng.

Lâm Nguyệt Dao cứ trách bản thân, đúng là không hiểu chuyện, Tần đại sư trăm công nghìn việc chắc chắn có nguyên do, chữa bệnh cứu người là nhiệm vụ quan trọng của anh ấy. Bản thân không thể vì chút ham muốn cá nhân mà đòi độc chiếm Tần đại sư được, Lâm Nguyệt Dao đột nhiên thấy bản thây mình hẹp hòi ích kỷ.

Lâm Nguyệt Dao nghĩ bụng sau cuộc hẹn này nhất định phải xin lỗi Tần đại sư.

“Chuyện thực sự không phải như cô nghĩ đâu”.

Tần Lâm bất lực nói, lúc này sao Tống Song Nhi có thể tin anh chứ? Dẫu anh có nói thế nào đều tốn công vô ích, dù gì thì Tống Song Nhi cũng đinh ninh rằng anh đến để tìm cô ta, không sai vào đâu được!

“Thật không gì qua nổi đôi mắt tinh tường của cậu, bị cậu nhìn ra rồi, vốn dĩ mình định tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ, không ngờ cậu lại phát hiện ra anh Tần Lâm nhanh như thế. Đúng là “Thân không có đôi cánh phượng muôn sắc cùng bay, nhưng tâm có linh cảm tương thông”, ha ha ha. Đây chính món quà mình chuẩn bị cho hai người, bất ngờ không hả?”

(“Thân không có đôi cánh phượng muôn sắc cùng bay, nhưng tâm có linh cảm tương thông” là hai câu thơ trong bài Vô Đề - Lý Thương Ẩn: dù ở xa nhau nhưng lại có sự đồng điệu về tâm hồn)

Lâm Nguyệt Dao cười nói, Tần Lâm sững sờ, sao em lại đứng về phía cô ta chứ? Anh có bao giờ bảo đến tìm Tống Song Nhi đâu, em làm thế này chẳng phải muốn đẩy anh vào hố lửa sao? Tần Lâm thực sự bất lực với cô em họ này.

“Hừ, anh còn không thừa nhận, mau đi thôi, Tiểu Lâm mọi người đều đang đợi chúng ta đấy. Anh không được khoe khoang đâu đấy, đi thôi nào, lần này phải xem biểu hiện của anh rồi, Nguyệt Dao, chúng ta đi thôi!”

Tống Song Nhi hào hứng khoác tay Lâm Nguyệt Dao, hai người nói cười vui vẻ, Tần Lâm cũng muốn xem xem, rốt cuộc Lâm Nguyệt Dao muốn làm trò gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.