Mã Húc cười nói, gật đầu với đám bạn học, chỗ đó khoảng mười người, họ đều tươi cười với Mã Húc.
Thấy Mã Húc khoác trêи mình bộ vest phẳng phiu, khí chất ngời ngời, lái Rolls Royce, tất cả mọi người đều muốn gọi Mã Húc một tiếng 'anh'.
Có mấy bạn học nữ nhìn thấy Mã Húc, mắt sáng lên, bây giờ bọn họ đang độ tuổi kết hôn, hơn nữa đây còn là buổi họp lớp, bây giờ Mã Húc là Bạch Mã hoàng tử hót hòn họt, bất kỳ cô gái nào đều không từ chối được.
"Anh Mã, dạo này cậu kinh doanh cái gì vậy, lái được cả Rolls Royce thế này, không đơn giản nha".
"Đúng vậy anh Mã, bây giờ chắc cậu là người được nhất lớp mình nhỉ".
Có người giơ ngón cái nói, Mã Húc phất tay, không quan tâm.
"Anh Mã, bây giờ cậu thành đạt thế này thì đừng quên bạn học cũ nhé, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau đấy, mọi người đều mặc cùng một cái quần mà lớn lên mà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu".
"Lâu lắm rồi không gặp mà nói mấy lời khách khí vậy à, anh Mã nhất định không quên chúng ta đâu! Hôm nay chúng ta không say không về".
"Đúng vậy, anh Mã, cậu có nhớ khi đi học, tôi còn đèo cậu ra sau núi bắn chim không?"
"Đúng đúng đúng, lúc đó chẳng phải lên núi bắt chim sao, sau đó xuống sông mò cá, lúc đó cậu còn bị đỉa cắn, tôi phải lấy giầy ra đập nó, nếu không nó chui vào người cậu thì chết mất, tôi là ân nhân cứu mạng của cậu đó, cậu không được quên tôi đâu nha, anh Mã, ha ha".
Đám bạn học ríu rít nói, tất cả đều muốn kéo quan hệ với Mã Húc, bọn họ liên tục lôi mấy chuyện cũ mèm lông gà vỏ tỏi ra, Tần Lâm đứng bên nghe mà cũng vui.
Từ trước đến nay đều khó ai phản kháng được mê lực của đồng tiền, trong cái xã hội hiện thực ham vật chất này, có tiền thì bạn là ông chủ lớn, còn không có thì phải chịu luồn cúi.
Mã Húc cảm thán, nghèo thì đi trêи đường không ai thèm hỏi thăm, giàu mà ở sâu trong núi cũng có người đến hỏi, lúc trước khi mình gặp khó khăn, đâu có người bạn bè nào giúp đỡ đâu, bây giờ ăn nên làm ra lại xưng huynh gọi đệ, đám nữ sinh cũng bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Mã Húc phất tay, vô cùng tùy ý mà nói.
"Yên tâm đi, tôi nhất định không quên mọi người đâu, hôm nay mọi người cứ ăn uống thả phanh đi, tôi bao".
Có điều lúc này Tần Lâm hơi lo, Mã Húc thật thà, tốt bụng lại hơi kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là con người, người nào có tiền mà chẳng muốn huênh hoang một chút? Nhưng nếu như không biết khiêm tốn thì chẳng mấy mà gặp họa.
"Hay, anh Mã hào phóng quá! Đi thôi, mau vào trong rồi nói chuyện tiếp".
"Đúng vậy, anh Mã anh Mã mau đi thôi, cậu đi trước đi".
"Mấy người không có mắt à, dẹp đường cho anh Mã đi".
Mọi người đi sau lưng Mã Húc, ai ai cũng vui vẻ hớn hở, nếu như lúc này Mã Húc nói giúp bọn họ chút thì cả đời sau bọn họ không cần phấn đấu nữa. Chuyện này ai chẳng quan tâm, bởi vì Mã Húc lợi hại quá, khiến bọn họ ngưỡng mộ vô cùng.
Sau khi bọn họ vào trong phòng riêng của khách sạn, cũng có không ít người đến, khoảng ba mươi người ngồi kín phòng riêng.
Một người mặc đồ da, trông cà lơ phát phơ, đập chiếc chìa khóa BMW và điếu thuốc Hoa Hạ lên bàn, mặt kiêu ngạo nói.
"Ai ôi, đây chẳng phải Tiểu Mã sao, đến châm thuốc cho anh đây, nhiều năm như vậy không biết cậu đi đâu rồi".
Mã Húc cười nói.
"Cậu đang nói chuyện với tôi à Lý Cương?"
Lý Cương cười như không cười mà nói.
"Vậy thì tôi nói chuyện với ai chứ? Sao vậy, cậu bây giờ không nhận ra cả anh Cương đây à? Mặc đẹp đấy, nhưng thực sự nghĩ mình là ông chủ lớn hả, mau lên, tôi nghiện thuốc, không phải Tiểu Mã châm thuốc, tôi hút sẽ bị ho".
"Ông chủ, đây là chìa khóa của anh".
Lúc này bảo vệ chạy vào đưa chìa khóa xe cho Mã Húc, mặt Lý Cương biến sắc, ở đây có không ít bạn học nam hiểu rõ về xe, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi.
Đây chẳng phải... chìa khóa xe Rolls Royce sao?
"Mẹ kiếp? Thật hay giả vậy? Đây có phải chìa khóa xe Rolls Royce thật không? Mã Húc ăn nên làm ra rồi à?"
"Không phải chứ? Mã Húc là người thế nào chẳng nhẽ tôi không biết? Mới thế mà đã lái được cả Rolls Royce à, không thể nào".
"Họp lớp thôi mà, Mã Húc chẳng phải chỉ cần thuê một chiếc để giả bộ sao?
"Tôi nghĩ cũng có khả năng này, đúng là buồn cười, một chiếc xe cả chục triệu, Mã Húc mới hai mươi mấy tuổi sao lái được, tôi không tin".
"Cậu đừng nói nữa, cũng có khả năng mà, nhỡ may người ta gặp may, trúng xổ số năm triệu thì sao? Ha ha ha".
Bạn học trong phòng cười phá lên.
Lý Cương cười khẩy nói, trong lời nói đầy vẻ khinh bỉ, dù sao bọn họ không tin Mã Húc có thể mua được Rolls Royce.
"Dễ thế lắm, Tiểu Mã lái Rolls Royce đến, thật không vậy? Chắc là thuê đấy, ha ha ha, mọi người đến tụ họp, cậu thuê Rolls Royce đến để họp lớp, buồn cười thật, đều là bạn học chơi từ nhỏ đến giờ, bọn tôi lại chẳng biết thừa".
Mã Húc cười nói, cũng không nổi giận, lúc trước khi đi học Lý Cương cũng thường bắt nạt anh, bây giờ cuối cùng cũng được nở mày nở mặt, trong lòng cũng khá sảng kɧօáϊ.
"Tôi không thích nghe mấy câu này đâu, Cương Tử, thời thế thay đổi, chẳng ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời. Chẳng nhẽ cậu không hiểu đạo lý này sao?"
Cương Tử? Mẹ kiếp, cậu dám gọi tôi Cương Tử?
Sắc mặt Lý Cương trầm xuống, lập tức nổi giận, Cương Tử là để cậu gọi à? Lúc trước câu nào câu nấy anh Cương, bây giờ lại gọi tôi là Cương Tử?
Mã Húc nghiêm túc nói.
"Đây là giấy tờ xe, có tên tôi trêи đấy, của tôi là của tôi, không phải thì không phải, tôi cũng chẳng cần khoe khoang làm gì, tôi chỉ muốn nói cho mấy người biết, chỉ cần nỗ lực, ai cũng lái được Rolls Royce".
Lý Cương vốn muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy giấy tờ xe Rolls Royce mà Mã Húc vừa lấy ra, sắc mặt lập tức thay đổi, mọi người xung quanh đều xì xào bàn tán, xem ra hôm nay Mã Húc đến có chuẩn bị nha. Lý Cương biết mình không chọc nổi loại người lái Rolls Royce, mặc dù mọi người đều là bạn học, nhưng những năm nay Mã Húc xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ.
"Đúng vậy, Lý Cương, đừng trông mặt mà bắt hình dong, bây giờ anh Mã khác trước lắm".
"Lái được Rolls Royce có thể diện hơn BMW Mercedes-Benz nhiều, cậu nói đúng không Cương Tử".
"Đúng là vận mệnh mà, anh Mã bây giờ lái được Rolls Royce thì chính là biểu tượng của thân phận rồi, mang theo cả tài xế kìa".
Nhiều người chỉ vào Tần Lâm mà nói.
"Tài xế cũng đến góp vui sao, mau đi ra đi, đây không có chỗ của anh đâu".
Sắc mặt Lý Cương trầm xuống, hắn không dây nổi Mã Húc nhưng chẳng nhẽ tài xế lại không dây nổi.
"Anh ấy không phải tài xế, đây là bạn tôi, Cương Tử, mọi người có ý kiến gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giải thích đến cùng".
Lời Mã Húc khiến Lý Cương mất hết mặt mũi, mẹ kiếp, ngay cả tài xế cũng không cho chửi, có điều Lý Cương không dám khó chịu với Mã Húc, ít nhất không thể đắc tội với anh.
Có điều Lý Cương đã ghi hận trong lòng, tên này càng ngày càng khinh người, ngay cả ông đây cũng khinh, không biết lấy đâu ra con Rolls Royce để khoe khoang.
Có người xông ra giảng hòa nói.
"Mọi người đều là bạn học, ai đến cũng là bạn bè, nào ngồi đi".
Lý Cương cười gượng, có điều mất hết mặt mũi rồi, lần này họp lớp còn định cưa hai bạn học nữ, dù sao con gái đến tuổi mười tám liền thay đổi, biết đâu có bạn nữ nào trổ mã, trở nên xinh đẹp như hoa, bây giờ hắn cũng được coi là có chút thay tựu, vừa tốt nghiệp không bao lâu đã lái được BMW, đây đâu phải điều người thường so được, ít nhất với bạn bè đồng trang lứa cũng được coi là hơn người.
"Mọi người đến đủ rồi chứ? Tôi không đến muộn chứ?"
Một anh thanh niên mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen, híp mắt nói, chậm rãi bước vào, bên cạnh anh ta có một cô gái thân hình thon thả, cánh tay bám chặt vào anh thanh niên kia.