Y Võ Song Toàn

Chương 1092: Vì báo thù



"Long thiếu gia? Có phải Long thiếu gia không vậy?"

"Khách quý! Long thiếu gia, lâu lắm không gặp, lúc trước khi họp lớp muốn gặp cậu cũng khó".

"Đúng vậy, Long thiếu gia, mấy năm nay cậu đi đâu vậy, cả tỉnh Hán Đông này chẳng tìm được bóng dáng cậu".

"Long thiếu gia, lần này về cậu phải uống thêm hai ly, tối nay, cậu không được đi đâu đâu".

"Tiểu Mỹ, cậu lợi hại ghê! Tóm được con rồng thần thấy đầu không thấy đuôi này, tôi ngưỡng mộ hai người quá".

Long thiếu gia, đại thiếu gia nhà họ Hoa! Vẫn luôn là nhân vật truyền kỳ của lớp bọn họ, thận phận và địa vị của Hoa Long không cần bàn cãi, đối với bất kỳ ai mà nói, đều là sự tồn tại đáng ngưỡng mộ, cho dù Mã Húc lái được Rolls Royce thì ở trước mặt Long thiếu gia cũng chả là cái thá gì.

Nhà họ Hoa là một trong tam đại gia tộc của thành phố Đông Hải, tài sản đâu chỉ dừng ở con số trăm triệu, Long thiếu gia vẫn luôn là sự tồn tại truyền kỳ. Khi đi học, tất cả mọi người đều biết, Long thiếu gia không chỉ là người bình thường, không biết bao nhiêu người đàn ông đi theo anh ta, không biết bao nhiêu cô gái muốn xông vào lòng anh ta.

Là người thừa kế của nhà họ Hoa, địa vị thực sự của Hoa Long đáng để người khác sùng bái, không biết khiến bao nhiều người phải lùi về sau để nhìn.

Đây mới chính là đại thiếu gia nhà giàu đích thực, hoàn toàn không phải loại nhà giàu mới nổi như Mã Húc so nổi.

Hoa Long vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của bao người, mọi người đều ríu rít bợ đít, chào hỏi làm quen Hoa Long.

Hàn Tiểu Mỹ bên cạnh Hoa Long trông rất kiêu ngạo, coi trời bằng vung, có thể trở thành người phụ nữ của Hoa Long là mong ước của cô ta từ lâu, cũng là mong ước của biết bao cô gái, bọn họ chỉ có thể đứng từ xa ngước nhìn.

Hàn Tiểu Mỹ hôm nay ăn mặc xinh đẹp, vừa nhìn là thấy cô ta là tiêu điểm giữa cả rừng hoa, có thể đứng bên Long thiếu gia đương nhiên cũng không thể yếu thế.

Hàn Tiểu Mỹ biết mình độc thân nhiều năm, cuối cùng cũng có được bạch mã hoàng tử trong mơ của cô ta, lần họp lớp lần này, cô ta muốn trông coi kỹ Long thiếu gia, không thể để đám hồ ly tinh kia liếc mắt đưa tình được.

Mà lần này, Hàn Tiểu Mỹ đã dùng hết thủ đoạn khiến Mã Húc đem theo Tần Lâm, mục đích là để báo thù!

Báo thù ngày đó!

Bây giờ tất cả bạn học ở đây, cũng là lúc cô ta lật mình thành người nắm quyền, tên này sẽ phải nhận đòn tấn công từ Long thiếu gia, không ai có thể cứu được anh cả!

"Lần này Long thiếu gia về, sao không nhắn trước cho bọn họ tôi, bọn tối sẽ đón tiếp cậu".

Lý Cương gật đầu cúi người nói, so với Mã Húc, Hoa Long mới là đại thiếu gia thật sư, Mã Húc chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, sao đọ được. Địa vị của nhà họ Hoa ở thành phố Đông Hải thậm chí cả tỉnh Hán Đông rất lớn, vậy nên Hoa Long vừa xuất hiện liền khiến mọi người hét lên, bởi vì trước nay chưa có ai nói cho họ biết, lần họp lớp này, Long thiếu gia sẽ đến.

Lý Cương muốn tỏ vẻ trong buổi họp lớp, nhưng lần này vừa thấy Long thiếu gia đến, hắn liền cụp đuôi, mỉm cười nịnh nọt.

"Đúng là Long thiếu gia, nhiều năm không gặp rồi, đúng là vẫn thân thiết như vậy, ha ha ha ha. Bạn học chúng ta cùng nhau ăn chơi một bữa đi".

Lý Cương cười khẩy, nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của đám bạn học, chơi cái gì, cậu có đủ tư cách đứng cùng chỗ với Long thiếu gia à? Tự dát vàng lên mặt mình à, không thấy Long thiếu gia không thèm để ý đến cậu à? Trư Bát Giới gặm móng heo không biết tự lượng sức mình.

"Còn sững sờ cái gì, Mã Húc, nói cậu đó, mau qua châm thuốc cho Long thiếu gia đi, tôi thì thôi đi, chẳng nhẽ cậu cũng không coi Long thiếu gia ra gì à?"

Lý Cương nhìn Mã Húc, chẳng phải cậu lợi hại sao? Cậu có thể lợi hại hơn Long thiếu gia chắc? Tôi muốn xem cảnh cậu châm thuốc cho Long thiếu gia.

Sắc mặt Mã Húc trầm xuống, anh không ngờ Lý Cương lại gây xích mích như vậy, mình không châm thuốc cho hắn, vừa nhìn thấy là biết hận còn ghi hận trong lòng, muốn mình đối đầu với Long thiếu gia. Đây chẳng phải muốn đẩy mình vào tròng sao?

Tên khốn này, đúng là loại khốn khϊế͙p͙!

Thân phận địa vị của Long thiếu gia đương nhiên Mã Húc không sánh bằng, những người ở đây đều không dám làm càn với Long thiếu gia, vậy nên anh ta vừa xuất hiện, khiến cho mọi người hận không thể quỳ xuống hành lễ.

Mấy người này không quen nhìn Mã Húc ăn nên làm ra, dù trêи miệng ba hoa chích chòe nhưng trong lòng lại khó chịu.

Mọi người đều là bạn học, dựa vào đâu mà cậu ngạo mạn như vậy? Sao cậu so được với Long thiếu gia vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng, chẳng nhẽ tôi không bằng cậu chắc?

Cũng không biết Mã Húc lấy đâu ra may mắn, trẻ tuổi mà lái được Rolls Royce, nhiều bạn học vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.

Nhưng trước mặt Mã Húc, bọn họ không dám nói, làm hỏng mối quan hệ cũng chẳng được gì tốt.

Nhưng bây giờ thì khác Long thiếu gia đến rồi, cái loại nhà giàu mới nổi như anh sao bằng Long thiếu gia, vừa nãy Mã Húc còn kiêu ngạo không coi ai ra gì, bây giờ sắc mặt cũng thay đổi rồi.

“Đúng vậy anh Mã, bây giờ chỉ có cậu có đủ tư cách châm điếu thuốc cho Long thiếu gia thôi, ha ha ha".

"Mau lên, còn đợi gì nữa? Mã Húc, chẳng nhẽ cậu khinh Long thiếu gia của chúng ta sao?"

"Chẳng phải châm điếu thuốc thôi sao, ưỡn ẹo mãi, chẳng khác gì mấy cô nương, cậu có được không đấy Mã Húc, ha ha ha ha".

"Đúng vậy, sao vậy? Không nể mặt à? Mặt mũi của Long thiếu gia là thứ cậu có thể tùy ý đạp lên à?"

Mọi người đều liên lục chêm lời, đổ thêm dầu vào lửa, dù sao lúc trước Mã Húc ngang hàng với họ, nhưng đột nhiên lại giỏi lên, bọn họ sao có thể không khó chịu chứ?

Trong lòng mọi người, họ chỉ muốn người ta kém hơn, chứ không muốn người ta giỏi hơn mình.

Hàn Tiểu Mỹ nhíu mày, trợn mắt nhìn Mã Húc, tên này không có mắt à?

"Mã Húc, anh còn nhìn gì nữa, Long thiếu gia còn đang đợi đấy, còn cần em nhắc nữa à?"

Lúc trước chẳng phải anh giỏi lắm sao? Trước mặt bạn bè, nhìn tôi bị đánh, anh không quan tâm, bây giờ biết ai là chủ chưa?

Trước mặt Long thiếu gia, tất cả đều là rác rưởi, anh cũng vậy.

Lý Cương giục.

"Mã Húc, tôi bảo này, cậu làm sao vậy, chẳng nhẽ cậu muốn Long thiếu gia đợi đến đêm à? Mọi người đang nhìn đó, cậu thể hiện như vậy à?"

"Sao vậy? Có tiền rồi liền khinh Long thiếu gia à? Cánh cứng rồi? Bây giờ ngay cả Long thiếu gia cũng không nể à, cậu được đấy Mã Húc. Có ít tiền, bây giờ thân phân khác xưa, không coi bạn cũ ra gì đúng không".

Lý Cương ở bên châm chọc, thêm dầu vào lửa.

Hàn Tiểu Mỹ nhìn Mã Húc và Tần Lâm, hôm nay cô ta bắt Mã Húc đem Tần Lâm tới, chính là để lấy đi nhuệ khí của bọn họ, hơn nữa chuyện lúc trước chưa xong đâu, hôm nay nhất định phải xử lý cả hai.

Long thiếu gia đến, mọi người đương nhiên phải cúi đầu.

Mã Húc ngượng ngùng cười, phất tay.

"Lý Cương, cậu nói gì vậy, Long thiếu gia là người như nào chứ, sao tôi bằng được, ha ha ha".

Mã Húc biết, lúc này nếu như không châm thuốc cho Long thiếu gia thì nhất định sẽ bị người ta lên án, nhiều người đang ở đây chờ anh mất mặt, muốn thấy anh tiêu đời.

Cái đám bạn học này, bọn họ là loại không hy vọng mình sống tốt hơn họ, bản thân nếu thực sự nếu sống tốt thì bọn họ sẽ không thoải mái, thật đáng buồn.

"Long thiếu gia, tôi châm thuốc cho cậu".

Mã Húc vội vàng rút điếu thuốc ra châm thuốc rồi đưa cho Long thiếu gia.

Ánh mắt Long thiếu gia lạnh lẽo, dừng trêи người Tần Lâm.

"Cậu châm là tôi phải hút chắc? Cậu nghĩ mình là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.