“Bọn tao nhầm? Tao thấy mày nhầm thì có, tối hôm qua, mày đánh bọn tao thế nào? Mày còn nhớ chứ? Tần Lâm, mày đừng kiêu ngạo nữa, không có tác dụng đâu, bây giờ chuyện đã ra nông nỗi này rồi, cho dù có thế nào, mày cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếm lợi từ nhà họ Chúc. Cho dù mày có đến xin lỗi thay Chúc Linh Linh hay là đến xem trò hề nhà tao thì mày cũng cút được rồi, bởi vì mày không xứng, hơn nữa, nhà họ Chúc bọn tao bây giờ như mãnh hổ thần long, là ngôi sao sáng trêи bầu trời tỉnh An Tây”.
Chúc Diệu đứng bên phụ họa.
"Lúc trước mày không xứng với nhà họ Chúc, bây giờ mày cũng không xứng, hơn nữa Chúc Linh Linh bị đuổi ra khỏi nhà họ Chúc rồi, về sau mày tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt bọn tao nữa, không gặp thì hơn. Nhà họ Chúc chúng tao sau này sẽ trở thành đại gia tộc lên được sàn NASDAQ, mấy tin tức xấu này, tao không hy vọng sẽ xuất hiện, mày và Chúc Linh Linh tự thu xếp ổn thỏa đi".
Trong ánh mắt của Chúc Phi tràn đầy sự phấn chấn, lúc này nhà họ Chúc còn sợ gì chứ? Có Đông Bắc Vương đứng sau, đó chính là biểu tượng của thực lực!
"Nếu như mày còn không muốn đi, hôm nay chắc không đi được đâu, Tần Lâm! Tao nói cho mày biết, bây giờ mày được coi là xâm phạm vào đất tư, cho dù chúng tao đánh chết mày, mày cũng không phản kháng được. Nhưng nhà họ Chúc là gia tộc văn minh, mày đừng không biết tốt xấu. Lão Tam của nhà chúng tao sắp về rồi, đến lúc đó đừng trách tao không cảnh báo mày, mày muốn đi cũng không đi được đâu. Lão Tam của nhà họ Chúc là ai, mày biết không? Là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương, là trụ cột của nhà họ Chúc chúng tao đấy".
Chúc Dũng cũng bắt đầu mắng Tần Lâm, anh không đi thì sẽ gặp tai ương, bây giờ Chúc Linh Linh đã ở bên Tần Lâm, ông ta cũng không ngăn cản được, hơn nữa Chúc Linh Linh đã bị đuổi khỏi nhà họ Chúc, ông ta cũng không muốn nhìn thấy con gái mình sau này phải sống cùng một kẻ tàn phế, Chúc Dũng cũng chỉ muốn cứu Tần Lâm thôi.
"Tần Lâm, cậu mau đi đi, đừng không biết điều nữa, nếu không khi cậu Ba nhà họ Chúc quay về, cậu xong đời đấy. Cậu biết chưa? Làm người phải biết điều, cậu Ba nhà họ Chúc là đàn em của Đông Bắc Vương, cậu đừng có ở đây làm trò nữa, đến lúc đó, người bị thương là cậu đấy".
Chúc Phi lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
"Không đi đúng không? Không đi càng tốt, chúng ta cứ ở đây, ha ha ha, Tần Lâm, hôm qua mày đánh bọn tao thế nào, hôm nay bọn tao sẽ trả lại đầy đủ khoản nợ này. Tao sẽ cho mày biết, nhà họ Chúc bọn họ không dễ đây vào!"
Chỉ cần tí nữa Lão Tam đến, Tần Lâm chết chắc!
Chúc Dũng tức đến ngứa răng, tôi chỉ muốn tốt cho cậu, sao cậu không biết tốt xấu vậy? Tôi không muốn nhìn thấy con gái tôi sau này phải sống khổ sở với cậu, cậu thì hay lắm, cứ đứng ở đây như trời trồng, chả thèm động đậy, cậu rảnh quá nên muốn chết à?
"Sao cậu cố chấp vậy! Bảo cậu đi thì cậu mau đi đi, còn ở đây mà gì, cậu điên à?"
Tần Lâm cười nói.
"Tôi muốn xem xem, hôm nay ai ngã xuống".
Người dám nói như vậy với anh, nếu như không phải là người nhà họ Chúc thì chắc sớm về gặp ông bà tổ tiên rồi, anh chỉ là nể mặt Chúc Linh Linh, lần này nếu mình đã đồng ý với Phương Hồi, cho dù không chữa bệnh cho nhà họ Chúc thì cũng phải đợi thuộc hạ của Phương Hồi quay lại rồi nói chuyện tiếp, bây giờ Tần Lâm mà đi thì sẽ trở thành kẻ thất tín.
Sắc mặt Chúc Phi âm trầm, ông ta cười khẩy nói.
"Đúng đúng đúng, mày cứ ở đây đi, đừng đi đâu cả, Tần Lâm, hôm nay ai dám đi người đấy là con chó? Ha ha ha".
Chúc Phi làm bộ đã ăn chắc Tần Lâm rồi, chỉ cần anh dám đứng ở đây, tí nữa Lão Tam quay lại, anh sẽ phải quỳ xuống dập đầu. Hôm qua ngay cả bố ông ta còn bị đánh, càng đừng nói đến bọn họ, nhà họ Chúc đúng là mất hết mặt mũi, giờ có thể lấy lại được rồi, hôm nay Tần Lâm đến là cơ hội cho bọn họ báo thù.
Cơ hội đến rồi, Tần Lâm nếu như đi thật, lòng bọn họ sẽ không vui đâu.
"Tần Lâm, mày đừng có mà hối hận đấy, đừng nói nhà họ Chúc bọn tao bắt nạt mày, bây giờ là mày bắt nạt nhà họ Chúc chúng tao, đến lúc mất đi cánh tay cái chân, thì đừng có trách chúng tao ác. Con trai tao là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương đấy, mày còn trẻ mà đúng không biết lượng sức mình".
Chúc Nhị Bạch nhìn anh nói, ông ta già thế rồi, Tần Lâm là người duy nhất đánh ông ta. Bản thân nhiều tuổi thế này, còn là người đứng đầu nhà họ Chúc, vậy mà mày dám đánh tao? Còn dám đánh tất cả người nhà họ Chúc, món nợ này, Chúc Nhị Bạch tao đã ghi hết trong lòng, tao nhất định sẽ báo thù!
Lão Tam về nhà chính là cơ hội của bọn họ, mặt mũi của nhà họ Chúc lấy lại được rồi.
Tần Lâm nhíu mày.
"Nhỡ may tí nữa mấy người phải quỳ xuống trước tôi thì sao?"
Chúc Diệu cười lớn nói.
"Ha ha ha! Mày uống nhầm thuốc à? Tần Lâm, mày đến đây chẳng phải để xem trò của chúng tao sao? Khi biết nhà họ Chúc tao lại vực dậy rồi, kéo được đầu tư, mày lại định thay Chúc Linh Linh xin lỗi nhà chúng tao, muốn về lại nhà họ Chúc, tao hiểu hết mà, mày cho rằng nhà họ Chúc là nơi nào? Cả đời này mày không vào đây ở rể được đâu, mày chết tâm đi".
Chúc Phi cười vô cùng tàn nhẫn, vui vẻ hí hửng, trong mắt bừng lửa, như một con ác quỷ đang nhìn chằm chằm Tần Lâm.
"Tí nữa mày sẽ phải quỳ xuống, dập đầu, bây giờ tao có thể nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của mày rồi, ha ha ha, Tần Lâm, mày cũng có ngày hôm nay, ha ha ha!"
"Người trẻ tuổi bây giờ đúng là quá ngông cuồng, nhà họ Chúc chúng tao cho mày cơ hội mày lại không cần, đúng là không biết tốt xấu".
"Đúng vậy, không thấy quan tài không đổ lệ, đúng là đáng ghét, ha ha ah, tí nữa chú Ba quay lại, Tần Lâm chết chắc".
"Lão Tam là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương, thực lực không kém đâu, hơn nữa còn có được sự ủng hộ của Lão Tam, chúng ta còn sợ ai chứ? Sau này chúng ta có thể hoành hành ngang dọc ở tỉnh An Tây rồi, cho dù có là Đồng Phưong Châu thì cũng không dám động vào chúng ta".
"Cái này được gọi là sức mạnh, nhà họ Chúc bây giờ cuối cùng cũng có chỗ đứng cho riêng mình rồi, sau này dù là thành phố Khách Phong hay là tỉnh An Tây thì đều về tay nhà họ Chúc, chú Ba giỏi ghê".
Nhà họ Chúc vui vẻ không thôi, vô cùng ngóng trông, theo lý thuyết thì lúc này Lão Tam nhà họ Chúc về rồi.
Chúc Nhị Bạch nhíu mày, lẩm bẩm nói.
"Lão Tam sao chưa về nhỉ?"
Lúc này, có một chiếc Mercedes-Benz S-Class đỗ ở cổng, đằng sau là ba chiếc xe Lincoln Limousine, vô cùng sang trọng khí thế, trêи xe có khoảng mười người, mặc tây trang màu đen, đeo kính râm.
Chúc Phi hưng phấn bừng bừng, bởi vì Lão Tam về rồi, Tần Lâm cũng sắp phải nhận cái chết rồi.
"Ha ha ha, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Lão Tam cuối cùng cũng về rồi".
Một người cao gần hai mét, vai u thịt bắp, đeo kính râm, đẩy cửa biệt thự ra, mười vệ sĩ mặc đồ đen đứng giữ cổng, khí thế ngang ngược.
"Lão Tam, em về rồi!"
Chúc Diệu vội vàng tiến đến chào đón, bây giờ Chúc Cao Sơn không phải Chúc Cao Sơn của năm đó, đã không còn là một tên nhãi dễ bị bắt nạt nữa, Chúc Cao Sơn bây giờ là người mà mọi người ngưỡng mộ.
Chúc Phi nghiêm túc nói, Chúc Cao Sơn về rồi, bọn họ cũng có thể thoải mái mà sống rồi.
"Chú Ba, anh và anh cả nhớ em quá, em cuối cùng cũng về rồi, lá rụng về cội, sau này đừng đi nữa, bố cũng có tuổi rồi, sức khỏe yếu, nếu như em đi, chắc bố không ăn nổi cơm, uống nổi trà nữa".
Trần Cao Sơn âm trầm, từ khi anh ta rời khỏi nhà họ Chúc, anh ta không còn mang họ Chúc nữa mà đã theo họ mẹ là họ Trần!
"Nhớ tôi đến mức không ăn nổi cơm, không uống nổi trà á? Ha ha ha, sao tôi không tin nổi nhỉ, nhiều năm thế này rồi, sao tôi chưa từng nhận được cuộc điện thoại nào. Ông nói xem, Chúc Nhị Bạch?"
Anh ta không ngờ sức khỏe của bố không có kém như trong tưởng tượng, cuộc điện thoại này chắc đa phần là chém gió, nói đến cùng, nhà họ Chúc cũng chỉ muốn anh ta quay lại để dọn rác thôi.