"Nhiều năm như vậy, không ngờ con vẫn không tha thứ cho bố?"
Chúc Diệu trầm giọng nói, thân làm anh cả, ông ta đương nhiên muốn xông lên đứng phía trước, nói mấy câu hợp đạo lý.
"Lão Tam, bố đã nhiều tuổi đến vậy rồi, sao em có thể tính toán với ông ấy được? Cho dù lỗi lầm có lớn đến đâu thì bây giờ cũng nên bỏ qua, sức khỏe của bố không tốt đâu".
Tần Lâm cười nói.
"Thật không? Tôi thấy sức khỏe của ông ta rất tốt mà, rất cường tráng".
"Tần Lâm, mày là cái thá gì mà dám diễu võ giương oai ở nhà họ Chúc bọn tao? Mày muốn chết đúng không?"
Chúc Phi điên tiết gầm lên, một mặt là để Chúc Cao Sơn nhìn, bây giờ người ta đã làm càn ở cổng nhà họ rồi, cho dù là chuyện quan trọng thì cũng là mẫu thuẫn nội bộ, bọn họ bị bắt nạt đến vậy, chắc nhẽ anh ta lại không quản?
Chúc Diệu nói liên mồm.
"Tần Lâm, mày bắt nạt người khác quá đấy!"
"Là nó, Lão Tam, hôm qua nó đánh toàn bộ người nhà họ Chúc, nếu như không có nó, bố cũng không đến mức nộ hỏa công tâm, suýt qua đời, Tần Lâm hại nhà họ Chúc thảm thương đến vậy, tất cả là vì nó mà ra, em phải xử lý nó cho nhà mình!"
Chúc Phi gầm lên.
"Tần Lâm, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi bố tao, nếu không đợi tí nữa thì mày chết chắc!"
Trần Cao Sơn tát một phát vào mặt Chúc Phi, đánh đến mức mắt Chúc Phi hoa lên, không chỉ ông ta mà tất cả mọi người của nhà họ Chúc đều trợn tròn mắt, Chúc Cao Sơn về chẳng nhẽ là để thị uy với nhà họ Chúc sao?
"Mẹ kiếp mấy người là cái thá gì?"
Chúc Diệu tức giận gầm lên.
"Chúc Cao Sơn, em làm gì vậy? Em ấy là anh Hai của em! Tần Lâm là một thằng khốn, hôm qua nó đánh tất cả chúng ta đấy, ngay cả bố cũng không là ngoại lệ".
"Bốp..."
Trần Cao Sơn lại vả thêm phát nữa vào mặt Chúc Diệu, Chúc Diệu cũng bị đánh đến mức mặt tái xanh, suýt nữa ngã xuống đất, Chúc Cao Sơn cao gần hai mét, hơn nữa vô cùng lực lưỡng, trông như như núi Thái Sơn vậy, cái tát này khiến cho Chúc Phi và Chúc Diệu đều sững sờ, nhà họ Chúc cũng sững sờ.
"Nhớ kỹ, tôi không tên là Chúc Cao Sơn! Tôi tên là Trần Cao Sơn, từ khi tôi rời khỏi nhà họ Chúc, thế giới này đã không còn ai tên là Chúc Cao Sơn nữa".
Trần Cao Sơn lạnh lùng nói, người nhà họ Chúc sững người, hít vào một hơi lạnh, sắc mặt tái xanh, bọn họ vốn hy vọng sau khi Chúc Cao Sơn về sẽ ra mặt giúp bọn họ, nhưng bây giờ anh ta lại xông vào đánh bọn họ, thế thì ra thể thống gì?
Chúc Diệu tức giận gầm lên, bị đánh mà chỉ có thể nhịn, nhưng Tần Lâm đang ở kia xem kịch vui, ông ta không chịu được.
"Chúc Cao Sơn! Em tát anh em bọn anh một cái, bọn anh sẽ không tính toán, bọn anh là anh của em, có lẽ em vẫn còn hận bọn anh, nhưng hôm nay Tần Lâm đến gây chuyện ở cổng nhà họ Chúc, chẳng nhẽ em trơ mắt nhìn nhà họ Chúc bị bắt nạt sao? Bố cũng bị đánh, chẳng nhẽ em có thể nhịn được à?"
"Tần đại sư, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nên tự mình đón cậu, nếu không đã không xảy ra chuyện này, mong Tần đại sư không trách!"
Nói xong, Trần Cao Sơn liền quỳ một chân xuống đất, mặt đầy vẻ hối lỗi, xen lẫn sự kính sợ và thành kính, khiến cho cả nhà họ Chúc đều trợn tròn mắt, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Tần đại sư?
Sao cậu ta có thể là Tần đại sư chứ?
Cậu ta chẳng phải chỉ là một bác sĩ sao? Tần Lâm là Tần đại sư á?
Không thể nào!
Không thể nào!
Chúc Nhị Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cao Sơn, con nhầm rồi, cậu ta chỉ là Tần Lâm, là kẻ thù của nhà họ Chúc, nếu không vì cậu ta, nhà họ Chúc cũng không trở nên thế này, cậu ta chỉ là một bác sĩ quèn, con nhầm rồi, cậu ta không phải Tần đại sư đâu!"
"Chúc Nhị Bạch, ai là Tần đại sư, tôi rõ hơn ông, tôi đặc biệt xin ông chủ của tôi gọi điện cho Tần đại sư, muốn nhờ cậu ấy khám bệnh cho tôi, Tần đại sư bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành chút thời gian, mấy người còn muốn đuổi Tần đại sư ra ngoài? Mấy người đúng là mù rồi! Tần đại sư là khách quý của tôi, mấy người là cái thá gì?"
Tần Lâm là Tần đại sư?
Đúng là khó tin mà, ai tin nổi chứ? Nhà họ Chúc sững người, không tin nổi vào mắt mình.
Tần Lâm chẳng nhẽ không đến để xin lỗi họ hay xem trò cười nhà họ, mà là được Lão Tam mời đến?
Chuyện vớ vẩn gì thế này?
Không ai tin nhưng Chúc Cao Sơn đã nói vậy rồi, ai dám phản bác? Đây là khách quý của Chúc Cao Sơn, hơn nữa là khách quý do đích thân Đông Bắc Vương mời đến.
Tần đại sư nổi tiếng ngời ngời lại chính là Tần Lâm!
Khó tin quá!
Không chỉ Chúc Nhị Bạch mà cả Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm, ngay cả Chúc Dũng và Vương Vân cũng sững sờ, Tần đại sư phải là người đức cao vọng trọng phải là người đứng tuổi chứ? Sao Tần Lâm có thể là Tần đại sư được, bọn họ sao trước đây không biết vậy?
Là giả!
Nhất định là giả!
Chúc Dũng và Vương Vân liền bước ra, bọn họ vẫn là người hiểu rõ Tần Lâm hơn ai hết.
Vương Vân nghiến răng nghiến lợi nói với Trần Cao Sơn, bà ta chắc chắn không thể để Tần Lâm đạt được như ý, tên này rõ ràng là hàng giả.
"Anh Ba, tên Tần Lâm này chắc giả mạo đấy? Tần đại sư sao có thể trẻ thế được, chắc anh chưa nhìn qua Tần đại sư bao giờ, em rất hiểu cậu ta, cậu ta chẳng qua chỉ là một bác sĩ quèn thôi, sao có thể là Tần đại sư được, chắc anh nhầm rồi!"
"Bốp..."
"Cô nói là giả thì là giả à? Cô rõ hay tôi rõ?"
Trần Cao Sơn tát mạnh lên mặt bà ta, cho dù cô có là ai mà dám đắc tội Tần đại sư thì tôi vẫn sẽ đánh cô.
Tần đại sư mà là giả mạo á? Mấy người bị điên hả?
"Lúc trước tôi từng gặp Tần đại sư rồi, mấy người gặp Tần đại sư chưa mà ở đây nói vớ vẩn?"
Vương Vân ăn vả, vô cùng tủi thân, nhưng không dám làm càn, người ta là hy vọng của nhà họ Chúc là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương, bà ta là thá gì? Vốn muốn vạch trần Tần Lâm, khiến anh ăn đòn, nhưng không ngờ Trần Cao Sơn cố chấp thế.
Đúng là những người ở đây chưa ai từng gặp Tần đại sư, bọn họ đều không biết Tần đại sư trông như thế nào, nhưng được mệnh danh là đại sư thì phải nhiều tuổi, Tần Lâm mới bao nhiêu chứ? Hơn nữa ấn tượng ban đầu của bà ta về anh vẫn luôn là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, muốn vào nhà họ Chúc ở rể, chả hợp với hình tượng Tần đại sư thanh cao gì cả?
"Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Tần đại sư".
Trần Cao Sơn tức giận gầm lên, không ít người nhà họ Chúc sắc mặt liền khó coi, ai ai cũng trợn tròn mắt, bắt họ quỳ xuống xin lỗi á?
Người nhà họ Chúc vốn cho rằng Chúc Cao Sơn về rồi, những ngày tháng tốt đẹp của họ đến rồi, nhưng không ngờ cục diện lại thay đổi, Tần Lâm biến thành Tần đại sư, bọn họ lại trở thành kẻ không biết điều.
Lão Tam nhà họ Chúc có năng lực thế nào, không ai dám nghi ngờ, cánh tay phải của Đông Bắc Vương, hơn nữa có thể mời được Tần đại sư, kéo được khoản đầu tư một trăm triệu, người như vậy có thể diện lớn lắm! Cả tỉnh An Tây này chắc chẳng có mấy ai? Cho dù là Đồng Phương Châu thì cũng không thể tùy tiện đầu tư cả trăm triệu.
Cả nhà họ Chúc đều run rẩy, mắt lóe sáng, căn bản không biết nên làm thế nào.
"Quỳ xuống!"
Trần Cao Sơn tức giận gầm lên, ngoại trừ Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống trước mặt Tần Lâm. Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, bọn họ không khϊế͙p͙ sợ trước uy nghiêm của Tần Lâm, mà Lão Tam nhà họ Chúc quá mạnh, mười tên vệ sĩ mặc đồ đen ở cổng cũng khiến họ run rẩy, hơn nữa anh ta còn đang nắm trong tay sinh mạng của nhà họ Chúc, ai dám không nghe chứ?
Nếu như anh mà không nghe thì đừng hy vọng bước chân ra khỏi căn biệt thự này.
Chúc Tam Đao sợ đến run cầm cập, khí thế của Trần Cao Sơn mạnh quá, nhưng dù sao ông ta cũng nhiều tuổi rồi, cũng không thể quản lý được Tần đại sư hay là Trần Cao Sơn.
"Cao Sơn, chú là chú Ba của cháu..."
Chúc Cao Sơn gầm lên.
"Quỳ xuống!"
Chú Ba? Ông là chú Ba của tôi thì sao chứ? Đắc tội Tần đại sư thì dù là ông, tôi cũng không tha đâu.
Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm đều sợ đến mức mặt tái mét, vội vã quỳ xuống.