“Hết chỗ đỗ xe rồi, cháu lên phía trước tìm xem sao”.
Tần Lâm để họ xuống trước cổng khu dân cư rồi đỗ xe cách đó hơn trăm mét.
“Thím ba, Tâm Lan, Tiểu Lộ, mọi người đến rồi”.
Một người thanh niên mặc áo sơ mi đứng trước cổng cười nói, sự ngạo mạn trong ánh mắt khiến người ta vô cùng khó chịu.
Anh ta đeo mắt kính gọng vàng, dáng người cao gầy, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lùng.
“Đây chẳng phải là Mộc Đồng sao, đã lâu không gặp, giờ cao to đẹp trai quá, ha ha ha”.
Dương Quế Hoa nhìn người thanh niên Mộc Đồng trước mắt rồi cười nói, đây chính là anh họ của Mộc Tâm Lan!
“Anh Đồng, bộ quần áo của anh đẹp thật đấy”.
Mộc Tiểu Lộ nói, so với Mộc Đồng cậu ta chỉ là một kẻ quê mùa, sự khác biệt rất rõ ràng.
“Anh Đồng!”
Mộc Tâm Lan cũng chào hỏi Mộc Đồng.
“Sao bây giờ cậu mới đến? Tiểu Lâm, đây là Mộc Đồng, anh họ của Mộc Lan, người ta là giám đốc công ty đấy”.
Dương Quế Hoa nói.
“Anh Đồng, đây là Tần Lâm, anh rể của em”.
Mộc Tiểu Lộ vội nói.
“Tần Lâm hả? Ừ".
Mộc Đồng gật đầu chào một câu cho có lệ, trông Tần Lâm cũng chẳng phải người có tiền, từ trêи xuống dưới toàn đồ vỉa hè, Mộc Đồng hoàn toàn không coi anh ra gì.
Người đàn ông thế này không sang trọng chút nào, đồ trêи người chưa tới hai trăm tệ, đúng là rác rưởi.
“Mau đi thôi, bố mẹ cháu đang ở nhà đợi mọi người rồi”.
Nói xong, Mộc Đồng dẫn mọi người vào trong khu phố.
“Chỗ này tốt thật đấy, cây xanh bao phủ khắp nơi, hoa chim ao cá đủ cả, nơi này đâu phải là khu dân cư chứ, rõ ràng là một công viên rừng rậm”.
Dương Quế Hoa ngưỡng mộ nói, đây là khu của người giàu thực sự, là một nơi đáng sống.
“Tiểu Lâm à, sau này cậu cũng phải mua một căn nhà ở khu dân cư như này đấy nhé, tốt nhất là mua ở đây, như vậy có thể làm hàng xóm với nhà Mộc Đồng”.
“Thím ba à, chỗ này không phải ai cũng mua nổi đâu, ít nhất cũng phải mất bốn triệu đấy, nếu mua một căn trả góp, một tháng ít nhất phải trả hai mươi nghìn tệ, có một vài người cả đời cũng chẳng thể mua được”.
Mộc Đồng nói với vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù không chỉ đích danh Tần Lâm nhưng ngay cả người đầu óc không được linh hoạt như Mộc Tiểu Lộ cũng nghe ra ý anh ta là bảo Tần Lâm không thể nào mua nổi, vậy nên đừng có suy nghĩ đến.
“Đắt thế nhỉ, Tần Lâm, nếu cậu không mua nổi thì không thể cưới con gái tôi được đâu”.
Dương Quế Hoa nói với vẻ mặt kiên định.
“Đến lúc đó ít nhất cậu phải mua một căn bốn phòng, tôi với ông nhà một phòng, Tiểu Lộ một phòng cộng thêm cậu với con gái tôi, nếu như có con cái thì càng không đủ, hô hô hô”.
Mộc Đồng cười khẩy, thím ba đúng là ở trêи núi nên ngu người, một căn nhà bốn phòng ở học khu Đàm Thủy Loan phải mất bảy tám triệu, nhà anh ta chỉ mua một căn ba phòng thôi mà đã tốn gần sáu triệu rồi, năm mươi nghìn tệ một mét vuông, đất ở khu này rất có giá trị, bà tưởng là nhà mái bằng dưới quê chắc?
Tần Lâm chỉ cười chứ không nói gì, Mộc Đồng khinh thường anh, cho rằng anh không xứng với em họ mình, theo lý mà nói điều kiện của Mộc Tâm Lan cũng không tồi sao lại tìm một tên rác rưởi như này chứ? Nếu như dẫn ra ngoài chẳng phải sẽ làm mất mặt nhà họ Mộc sao?
“Một căn nhà bốn phòng tầm bảy tám triệu tệ đấy thím ba à, thím phải bảo con rể mình cố gắng nhiều vào, ha ha ha, thím cũng nên giục Tâm Lan đi, sau này chúng ta còn phải làm hàng xóm của nhau nữa đấy”.
Nụ cười của Mộc Đồng tràn đầy ý chế giễu, Mộc Tâm Lan cũng chỉ gật đầu cười gượng, bảy tám triệu, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến, chắc cả đời này cô cũng không thể ở nơi đắt đỏ như vậy được.
Nói xong Mộc Đồng dẫn bọn họ vào trong một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, cũng rất sang chảnh, đúng là nhà ở khu Đàm Thủy Loan có khác, hai bác đều đứng ở cổng để đón, cả nhà gặp nhau, nói cười vui vẻ.
“Mau vào đi, đều là người nhà với nhau, đừng khách sáo”.
“Ây đô, anh hai chị hai, đã mấy năm không gặp, anh chị nhớ em lắm đúng không?”
Dương Quế Hoa cười nói, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng, mắt bà ta sáng rực lên khi nhìn thấy căn nhà ba phòng rộng rãi sáng sủa này.
Ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, đố kỵ, nếu như bọn họ cũng có căn nhà to thế này thì tốt biết mấy.
“Đúng đấy, đã mấy năm không gặp rồi, đầu năm nay anh chị mới chuyển nhà nên không có thời gian về quê, Lão Tam em dâu, hai người đến chị thực sự rất vui, mau vào xem đi, căn nhà ba phòng này thế nào, phụ nữ chúng ta cả đời chỉ mong được một căn nhà hoàn chỉnh, tâm nguyện này của chị coi như cũng đã được hoàn thành rồi”.
Viên Lê cười ha ha nói, kéo tay Dương Quế Hoa.
“Anh hai chị hai tốt phúc quá, chẳng giống như em hoàn toàn không có phúc phận này, phải may mắn biết nhường nào mới có thể ở trong căn nhà to như này, em đúng là không có phúc hưởng mà, hazz”.
Dương Quế Hoa cười khổ sở nói, trong lòng càng nghĩ càng tức, năm đó lúc chị dâu gả cho nhà họ Mộc cũng chỉ một mảnh ruộng ba tấc đất, không có tiền, nhưng mấy năm nay anh hai và con trai làm ăn phát đạt, mua được hẳn một căn nhà to đẹp ở khu tấc đất tấc vàng này, bà ta chỉ có thể để lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ của người nhà quê.
Bà ta chẳng hy vọng gì về thằng con trai của mình, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Tần Lâm.
“Nói thế nào đây nhỉ, sau này Tiểu Lộ có tiền đồ rồi chắc chắn sẽ mua cho em hoặc biết đâu cậu con rể lại mua cho em một căn thì sao”.
Viên Lê cười nói, có điều ánh mắt lại vô cùng kiêu ngạo, đứa con trai quý báu của cô như thằng ngốc vậy, cả đời này cũng chẳng làm nên trò trống gì, còn cậu con rể của cô nữa, tôi thấy cũng chỉ là kẻ kém cỏi, mặc đồ vỉa hè, hoàn toàn không có chút khí chất của người nhà giàu.
Lại còn muốn mua nhà ở học khu Đàm Thủy Loan sao? Nằm mơ đi.
“Không dám nghĩ, không dám nghĩ, ha ha, đây là Tần Lâm bạn trai của Tâm Lan. Anh hai chị hai, sau này hai người phải quan tâm dìu dắt đến thằng bé nhiều vào đấy, Tiểu Lâm cũng là một đứa trẻ tốt”.
Dương Quế Hoa nói.
“Tâm Lan nhà ta không thể gả đi tùy tiện được, từ nhỏ đến lớn đều là con cưng của nhà họ Mộc, lại còn rất tài giỏi, sinh viên đại học duy nhất trong làng, Tâm Lan tìm bạn trai, chúng ta phải kiểm soát chặt chẽ, ít nhất cậu ta cũng phải mua được nhà học khu mới được, như thế mới xứng với con bé”.
Mộc Đồng lạnh nhạt nói, nụ cười ung dung, nhưng lại đem đến cảm giác vô cùng nham hiểm, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm, có thể dễ dàng nhận ra cái ý nghĩ đó.
“Đúng thế, Tâm Lan nhà ta là sinh viên đại học của nhà họ Mộc, nhất định phải tìm một người tài hoa, hơn nữa phải có ích cho gen thế hệ sau, phải tạo cho con cái một môi trường học hành tốt, thế nên mới không ít người mơ ước có được một căn nhà ở học khu Đàm Thủy Loan. Nhưng mà giá đắt quá nên nhiều người cũng ngần ngại do dự”.
Mộc Đạt Nhân nghiêm nghị nói.
“Cậu có nhà chưa, nếu muốn cưới Tâm Lan nhà tôi ít nhất phải có một căn nhà học khu”.
“Tôi có một căn nhưng ở ngoại ô, hơi xa một chút”.
Tần Lâm cười, một trang viên Thanh Mai bằng cả khu phố này, chi phí quản lý một năm cũng phải năm triệu tệ.
“Vậy thì không được, nhất định phải là nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, chỗ này là công viên rừng rậm quốc gia, hơn nữa nơi đây là khu vực thí điểm trung học phổ thông chín năm liên tiếp của tỉnh thành, dựa căn nhà ở ngoại ô của cậu mà muốn lừa Tâm Lan nhà chúng tôi sao, trêи đời làm gì có chuyện tốt như thế”.
Viên Lê khoanh tay trước ngực rồi nói.
“Nói đúng lắm, nhà ở Đàm Thủy Loan mới được coi là nơi ở cao cấp của người có tiền thực sự, mua nhà ở đây mới thể hiện được quyết tâm của cậu đối với Tâm Lan nhà tôi. Ngôi nhà là chốn trở về lớn nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, có dùng tiền cũng không thể đem lại được cảm giác an toàn đấy”.