Y Võ Song Toàn

Chương 1165: Theo yêu cầu của anh



Lúc này, Lưu Oánh cũng kϊƈɦ động không khép nổi miệng, vội càng đi chuẩn bị hợp đồng cho Tôn Thăng Nam, nếu vị đại gia này thay đổi quyết định thì toi.

Hiện giờ cả hai đều đang so kè với nhau, không ai chịu thua ai, tất nhiên phòng giao dịch bất động sản của bọn họ là bên được lợi nhất, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

Ánh mắt Lưu Oánh nhìn Tôn Thăng Nam cũng trở nên đầy si mê, sao đại gia như này lại không thích cô ta chứ?

Nếu cô ta cũng được Tôn Thăng Nam nhìn trúng thì tốt biết mấy, đến lúc đó, cho dù làm một con chim hoàng yến cũng đáng giá.

“Cậu Tôn thật oai phong!”

Ánh mắt Viên Lê càng thêm nồng nhiệt, tên nhóc này đúng là thâm tàng bất lộ, không ngờ anh ta lại có thể khiêm tốn nhiều năm như thế. Xem ra cũng là một chàng thanh niên thâm sâu, vung tay tiêu 140 triệu không chút do dự! Đây đều là tiền bạc cả đấy.

Đừng nói đến người trẻ tuổi, cho dù là ông chủ kinh nghiệm nhiều năm trêи thương trường như Mộc Đạt Hoa cũng khâm phục Tôn Thăng Nam không thôi, người không thiếu tiền mới là kẻ đáng sợ nhất.

“Thăng Nam, cậu chơi lớn quá!”

Vẻ mặt Mộc Đồng trịnh trọng, hiện giờ tất nhiên anh ta không muốn Tôn Thăng Nam thua, nếu Tôn Thăng Nam thua thì anh ta sẽ phải quỳ với Tần Lâm, vô cùng mất mặt, vì thế, hiện giờ, anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng lên Tôn Thăng Nam.

“Anh rể, anh ngầu quá! Sau này có thể để em ở ngôi biệt thự này mấy ngày được không?”

Mộc Tiểu Lộ xoa chân xoa tay, nước miếng chảy dòng dòng. Ngôi biệt thự lớn này có núi có sông có cây cối, cả đời cậu ta cũng không dám mơ được ở trong ngôi biệt thự tuyệt đẹp này.

Mà nay, nhờ chị gái mà mơ ước của cậu ta sắp được thực hiện rồi.

“Cậu đã gọi anh là anh rể rồi thì cứ ở đi, ở một năm cũng được, anh rể của cậu chắc chắn không phải người bủn xỉn, ha ha ha”.

Tôn Thăng Nam mặt đầy kiêu ngạo, dương dương tự đắc nói, tôi chống mắt lên con anh còn mua được mấy căn nhà đắt như vậy?

Tôn Thăng Nam khinh thường nhìn Tần Lâm, lúc này, ngay cả Mộc Tâm Lan cũng bắt đầu hơi căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Tần Lâm nhìn sang Mộc Tâm Lan, nắm chặt lấy tay cô.

“Em yên tâm, có anh ở đây”.

Tần Lâm dịu dàng nói, giống như đang an ủi vợ mình.

“Tần Lâm, đến lượt cậu rồi đấy, mua tiếp đi xem nào”.

Dương Quế Hoa cười ha ha nói, trái tim bà ta sớm đã không thể chịu nổi rồi, nhưng bà ta vẫn cố nhịn xuống, suýt thì lăn ra đất. Biệt thự trăm triệu đó, bà ta không dám cả nghĩ đến, sau này bà ta có thể ở biệt thự lớn này rồi, cho dù Tần Lâm giàu có, nhưng cũng không bằng Tôn Thăng Nam, lúc này đã chọn Tôn Thăng Nam rồi, Dương Quế Hoa chắc chắn không thể tươi cười với Tần Lâm nữa.

“Tần Lâm, không thể phủ nhận là anh rất giàu có, nhưng so với bạn tôi thì anh còn kém lắm, giả heo ăn hổ cuối cùng gặp phải gấu mù, anh cũng đen đủi quá đi, ha ha”.

Mộc Đồng cười chế giễu.

“Căn biệt thự này tốt như vậy, hay mua thêm hai căn đi anh bạn”.

Tôn Thăng Nam càng chơi càng hưng phấn, dù sao thì những căn nhà mua được đều là chiến lợi phẩm của anh ta, sợ gì chứ?

Bố anh ta biết được lần đánh cược này chắc chắn sẽ khen anh ta, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ được khen là thông minh, hôm nay cuối cùng đã khiến bố anh ta nhìn bằng con mắt khác rồi.

Nghĩ mà kϊƈɦ động không thôi, lần đánh cược này không những thắng được mấy trăm triệu, còn ôm được người đẹp về nhà nữa, xứng danh thông minh rồi!

“Thấy chưa Tâm Lan, tìm bạn trai phải tìm người quyết đoán, bá đạo, có năng lực như cậu Tôn đây! Nếu cháu vẫn không đồng ý thì bác sẽ gọi con gái nhà bác đến đó”.

Lúc này, Viên Lê và Mộc Đạt Nhân đều hết lời khen ngợi Tôn Thăng Nam.

Trong lòng Mộc Đồng cũng vô cùng hối hận, sao anh ta không gọi em gái đến chứ? Nếu anh ta gọi em gái đến thì làm gì đến lượt Mộc Tâm Lan, đáng tiếc quá anh ta lại đi chậm một bước. Anh ta không ngờ một người khiêm tốn như Tôn Thăng Nam lại là cậu chủ nhà giàu đáng sợ như thế, giấu kỹ quá.

“Được thôi, theo yêu cầu của anh vậy, tôi lấy thêm hai căn, tiếp tục quẹt thẻ”.

Tần Lâm nở nụ cười, bình thản chậm dãi nói, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên đờ đẫn.

Cao Sảng cũng vô cùng sửng sốt, đôi tay trắng nõn nhỏ nhẵn lại run lên, mua thêm 2 căn sao?

Thật hay giả vậy?

Nói quẹt là quẹt, quẹt một lần một trăm triệu, đây hẳn là một ông chủ lớn!

“Ngơ ngác ra đó làm gì, quẹt thẻ đi”.

Tần Lâm vỗ vai Cao Sảng, Cao Sảng lúc này mới bừng tỉnh, doanh số ba trăm triệu tệ đều thuộc về mình cô, khi hoàn thành sẽ được mấy triệu tiền tệ thưởng doanh số, đây chẳng phải là một bước lên mây sao.

Mấy nhân viên kinh doanh bên cạnh nhìn sang Cao Sảng, ánh mắt không giấu nổi ghen ghét và đố kỵ, đây là doanh số nửa năm của cả phòng giao dịch bất động sản bọn họ đó, sao mình cô ấy chiếm hết vận may như thế chứ.

Người nhà họ Mộc đứng bên cạnh cũng sững sờ, Tần Lâm lại quẹt thẻ hai trăm triệu mua thêm hai căn biệt thự nữa, lúc này đã khiến bọn họ hoàn toàn tắt điện. Đám người Dương Quế Hoa cũng không dám lên tiếng. Tần Lâm quá lợi hại, không ngờ lại quyết đoán như thế.

Sắc mặt Mộc Đồng tối sầm lại, bởi vì anh ta hiện tại đang rất lo lắng Tôn Thăng Nam thua. Lần này Tần Lâm vung tận hai trăm triệu mua hai căn nhà, quá mức khủng bố! Liệu Tôn Thăng Nam có thắng được Tần Lâm không?

“Phải làm sao đây”.

Mộc Đạt Nhân lúc này cũng vô cùng lo lắng, bọn họ tất nhiên không muốn Tần Lâm thắng, như thế càng chứng tỏ Tần Lâm giàu có. Bọn họ không chọc nổi cậu ấm nhà giàu như thế, thế nhưng từ đầu đến giờ bọn họ luôn chế giễu, làm khó Tần Lâm, hiện giờ bọn họ chỉ muốn Tần Lâm bị hành hạ.

“Cậu Tôn, chúng ta cũng mua đi!”

Viên Lê kϊƈɦ động nói, nếu Tôn Thăng Nam không mua nổi thì con trai bà ta sẽ phải quỳ trước mặt Tần Lâm.

Mua mua mua, mua cái bố bà! Bà coi đây là rau cải à mà nói mua là mua?

Tôn Thăng Nam sắp phát điên rồi, anh ta không ngờ Tần Lâm lại giàu có như thế, ba căn nhà ba trăm triệu, nói mua là mua, bây giờ vẻ mặt anh ta đã cứng đờ.

320 triệu nhân dân tệ, Tần Lâm mua nhiều nhà như thế khiến Tôn Thăng Nam có chút kinh hãi, số tiền của anh ta hiện giờ chỉ đủ mua một căn nữa. Thẻ đen siêu cấp ba trăm triệu giờ chỉ còn lại một trăm sáu mươi triệu, căn bản không đủ mua hai căn.

Nhưng lúc này anh ta đã cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống được, Tần Lâm đã ép anh ta vào bức đường cùng, hiện giờ anh ta không còn đường lui nữa.

Tôn Thăng Nam phải cắn răng mà mua tiếp.

Suy đi tính lại, Tôn Thăng Nam cuối cùng đã nghĩ ra một cách, anh ta sẽ viết tấm chi phiếu 40 triệu, sau đó quẹt thể 160 triệu, anh ta không tin Tần Lâm vẫn còn tiền mua tiếp.

Chỉ cần Tần Lâm không mua được nữa, thì số nhà trị giá hơn 600 triệu này sẽ thuộc về anh ta hết mà, đúng không?

Nghĩ đến đây, Tôn Thăng Nam càng thêm kϊƈɦ động. Tôi cá anh không còn tiền mua nhà tiếp nữa, Tần Lâm, lần này tôi phải khiến anh mất tất cả.

Trong lòng Tôn Thăng Nam nổi cơn cuồng nộ, vô cùng khinh thường Tần Lâm. Anh ta chắc chắn phải thắng Tần Lâm, không chỉ để cho mọi người nhìn thấy, để ôm người đẹp về nhà, mà còn vì số tài sản ba trăm triệu này. Anh phải khiến cho bố anh ta xem bản thân anh ta kiếm được ba trăm triệu dễ dàng như thế nào, để tránh bố anh ta luôn nói anh ta không nên việc gì. Lần này anh ta kiếm được ba trăm triệu, bằng số tiền cả đời bố anh ta kiếm được.

Đàn ông chính là phải quyết đoán.

Tôn Thăng Nam nghiến chặt răng, kéo Lưu Oánh nói.

“Mua! Ai không mua người đó là cháu! Tôi ký chi phiếu 40 triệu trước rồi quẹt thẻ 160 triệu”.

“Được! Vâng vâng!”

Lưu Oánh cũng trở nên kϊƈɦ động, xem ra đai gia bên cạnh cô ta này cũng không kém hơn Tần Lâm, hai người quyết đấu đá nhau đến cùng, không ai chịu nhường ai.

Doanh thu hơn sáu trăm triệu tệ đã khiến toàn bộ phòng giao dịch bất động sản trở nên sôi sục, đến cả cô lao công cũng phải sửng sốt, không ngờ cảnh tượng chỉ có trong phim này hôm nay lại xuất hiện ở ngoài đời.

Khóe miệng Tần Lâm khẽ cong lên, xem ra Tôn Thăng Nam đã hết tiền rồi, cuối cũng đã đến lúc thu lưới.

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.