Ngô Hoài Nhân còn chưa nói hết câu đã bị dì mình tát, đánh đến mức mắt nổ đom đóm.
Hồ Gia Hân biết Tần Lâm là người như thế nào, anh là người tính toán chi ly, có thù tất báo, loại người như vậy chỉ có thể thiết lập quan hệ tốt với anh, hơn nữa thủ đoạn của Tần đại sư không phải thứ họ có thể hiểu, có thể khiến một người phụ nữ như Liễu Thanh Thanh cúi đầu, người đàn ông này không đơn giản.
Ngô Hoài Nhân mặt đầy buồn tủi, nhưng Hồ Gia Hân không hề nương tay. Nếu như mình không dạy dỗ nó một trận thì tí nữa Tần đại sư sẽ không bỏ qua cho nó, như vậy thì nó càng khổ.
Ngô Hoài Nhân mặt đen xì, anh ta không ngờ dì lại giúp người ngoài đánh mình.
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Cô dung túng đứa cháu ngoại mình đến vậy à? Anh ta ở bên ngoài coi trời bằng vung, chẳng nhẽ cô không biết à?"
Hồ Gia Hân cười khổ một tiếng, cô ấy sao lại không biết, nhưng thằng cháu ngoại này bố mẹ mất sớm, bây giờ chỉ có mình mình là người thân, mặc dù không phải dì ruột nhưng quan hệ máu mủ thì vẫn có, cũng vẫn là họ hàng, Hồ Gia Hân không giúp sao được.
Nhưng Ngô Hoài Nhân lại không biết tiến lên, luôn lấy lý do bố mẹ mất sớm để không chịu cầu tiến, còn chẳng đi làm. Bất đắc dĩ, Hồ Gia Hân chỉ có thể sắp xếp một công việc đơn giản, càng ngày càng nhiều người biết anh ta là cháu ngoại Hồ Gia Hân nên cũng để anh ta làm càn, anh ta dần dần trở thành một tên thiếu gia nhà giàu kiêu căng ngạo mạn.
Sự dung túng của Hồ Gia Hân khiến cho Ngô Hoài Nhân càng tệ hại hơn, trở thành một tên công tử bột chính hiệu.
Hồ Gia Hân nhìn Tần Lâm, mắt híp lại. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.2 47
"Tần đại sư, lần này anh có thể nể mặt tôi được không? Đừng tính toán với nó, sau này tôi sẽ xử lý nó".
Tần Lâm cười híp mắt nói.
"Được nếu, chủ tịch Hồ đã nói vậy thì tôi sẽ không làm khó anh, tôi cũng sẽ nể mặt cô cho qua chuyện, có điều cô phải nhớ mình đã nợ tôi một ân huệ".
Mộc Tâm Lan thấp thỏm, nhìn thấy anh Tần có vẻ như có quan hệ không bình thường với chủ tịch Hồ, họ đang ve vãn nhau sao?
Hồ Gia Hân nói, nhìn thấy Mộc Tâm Lan ngồi bên cạnh liền liếc xéo anh.
"Đó là chuyện đương nhiên".
"Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi".
Mặt Hồ Gia Hân biến sắc, lạnh lùng, cao giọng quát, trong nháy mắt Ngô Hoài Nhân quỳ rạp xuống trước mặt Tần Lâm.
"Xin lỗi Tần đại sư, tôi biết lỗi rồi, mong anh bỏ qua cho tôi, tôi xin lỗi".
Ngô Hoài Nhân nói nhỏ, nhưng lần này cũng được coi là thành khẩn, dù sao dì mình cũng ở đây, hơn nữa anh ta còn chẳng nể mặt Lôi Hồng, vậy mà lại nể mặt dì, có vẻ như mặt mũi dì lớn thật.
"Mau cút cho dì!"
Hồ Gia Hân cười khẩy nói, Ngô Hoài Nhân liền bò dậy, rời khỏi phòng riêng.
Mộc Đình Đình sợ hãi kêu, Hồ Gia Hân cứu Ngô Hoài Nhân, thế mình thì phải sao?
"Ngô thiếu gia cứu em, Ngô thiếu gia..."
"Cái đồ rác rưởi như cô, sau này tránh xa khỏi Hoài Nhân nhà tôi đi, đồ hồng nhan họa thủy, loại không biết xấu hổ".
Mộc Đình Đình run rẩy, căn bản không dám nói chuyện, trước đây cô ta từng nghe Ngô thiếu gia nói, uy nghiêm của dì vô cùng đáng sợ, không phải ai cũng chịu nổi. Người phụ nữ mạnh mẽ này khiến cô cảm thấy khó thở.
Mộc Tâm Lan cũng hơi khó chịu, có điều dù sao cũng là em mình, cũng không nên làm quá. Dạy dỗ một trận là được rồi.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Cút đi, sau này đừng để tôi thấy cô nữa".
Mộc Đình Đình như được tha tội chết, người trong phòng riêng cũng sợ đến tái mặt, chen chúc rời đi. Hôm nay bọn họ cũng thấy được ai mới là ông chủ thực sự, trước mặt ông chủ, bọn họ không dám ngẩng đầu, thậm chí còn không dám thở mạnh, đây mới là người bề trêи thực sự.
Hồ Gia Hân, bà hoàng trang sức trong truyền thuyết, còn cả Lôi Hồng, chị đại nắm giữ một nửa tỉnh lỵ, còn cả vị thần long thấy đầu không thấy đuôi, chưa từng nghe danh Tần đại sư này đều khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Tần Lâm nhìn Mộc Tâm Lan.
"Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cô về".
Mộc Tâm Lan lắc đầu, cô không muốn tiếp tục làm lỡ chuyện của anh Tần nữa.
"Em tự đi về được, anh Tần, cảm ơn anh".
Mộc Tâm Lan có hơi tự ti mặc cảm, so với bà hoàng trang sức trước mặt, cô thấy mình chỉ như một hạt cát nhỏ bé.
Ra khỏi Hồng Ảnh Tinh Ngu, bóng lưng phía xa của Mộc Tâm Lan dần biến mất trong màn đêm, Hồ Gia Hân đứng bên Tần Lâm, ánh mắt hơi kỳ quái.
Hồ Gia Hân căm phẫn nói, nhưng Tần Lâm lại thấy cô ấy còn tức giận hơn cả Thanh Thanh.
"Tần Lâm! Anh dám chơi gái ở bên ngoài, anh quá đáng thế, chuyện này mà để Thanh Thanh biết được thì phải làm thế nào? Anh vô trách nhiệm quá rồi đấy".
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Hồ Gia Hân.
"Tôi thấy cô có vẻ còn sốt ruột hơn Thanh Thanh đấy".
Hồ Gia Hân lạnh lùng hừ một tiếng, mặt hơi ửng đó, tên Tần Lâm này khinh người quá.
"Anh nói linh tinh gì thế, tôi chỉ lo thay cho bạn tôi thôi".
Tần Lâm cười nói.
"Cô gái kia là người tốt, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, Tần Lâm tôi trong sạch như tờ giấy trắng vậy, không để cô vấy bẩn đâu".
Hồ Gia Hân bĩu môi nói.
"Xì, anh có phải người tốt không thì tôi không biết".
Tần Lâm cười híp mắt nói, lại gần Hồ Gia Hân.
"Cô đừng quên, cô đã đồng ý sẽ làm cho tôi một chuyện. Có phải tôi bắt cô làm gì, cô cũng đồng ý không?"
Hồ Gia Hân đỏ mặt, ngại ngùng, bĩu môi nói.
"Anh muốn làm gì vậy, đừng có động tay động chân, cẩn thận tôi nói cho Thanh Thanh, ngay cả tôi anh cũng không bỏ qua".
Tần Lâm cười phá lên mà nói.
"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không hẹp hòi như cô đâu, đi thôi, mời tôi bữa cơm đi".
Trong phút chốc, Hồ Gia Hân có hơi thất vọng.
"Hừ, cái tên sợ phiền phức, không có tiền đồ".
...
Ngô Hoài Nhân sau khi lổm ngổm bò dậy rời khỏi Hồng Ảnh Tinh Ngu, anh ta tìm một người anh em tốt tên Chu Hổ để cùng uống rượu.
Mặt bị đánh sưng thành đầu heo, có điều Ngô Hoài Nhân chỉ băng bó chút thôi, bây giờ tâm trạng của anh ta rất buồn phiền, càng nghĩ càng tức.
"Sao vậy người anh em? Đánh nhau với ai thế? Cái tỉnh lỵ này có ai dám dây vào cậu à? Ha ha ha, tên đó chán sống rồi hả?"
Chu Hổ cười ha ha nói, vừa nhìn thấy Ngô Hoài Nhân tức giận đến vậy, nhất định bị người ta bắt nạt.
Ngô Hoài Nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cậu đừng nói mát nữa đi".
“Rồi rồi rồi, tôi uống rượu với cậu là được chứ gì, nào nào nào, hôm nay chúng ta không say không về".
Chu Hổ và Ngô Hoài Nhân bắt đầu rót hết ly này đến ly khác, uống được ba vòng rượu rồi, cũng nếm đủ món rồi, hai người cũng ngà ngà say rồi.
Chu Hổ nghi hoặc hỏi.
"Cậu bị đánh đến mức này? Dì cậu không quản à?"
"Thế này thì quá đáng quá, vết thương này một hai tháng cũng chưa chắc đã khỏi được, tên này ác quá, ai ra tay vậy, tên chết bầm nào thế?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ là dì cậu đánh à? Đánh ác vậy sao? Nếu không, ai dám đánh cậu như vậy".
"Dì cậu ác thế, dẫu sao cũng không phải là người sinh ra cậu, nếu là dì ruột thì ai lại làm thế, sao có thể để cháu ngoại mình bị đánh đến mức này, không đau lòng à? Đúng là không phải chuyện mà con người làm mà".
Chu Hổ nói lia lịa.
Ngô Hoài Nhân cười khẩy một tiếng, nụ cười trêи miệng như đang tự giễu cợt mình.
Ngô Hoài Nhân lẩm bẩm.
"Đúng vậy, dù sao cũng không phải ruột thịt, người ta sao có thể coi mình là cháu ngoại thật sự chứ?"
Chu Hổ lấm la lấm lét nhìn xung quanh, cười híp mắt nói.
"Đúng rồi, tôi có cách này, lần trước tôi vừa định bảo thì cậu không cho nói".