Y Võ Song Toàn

Chương 1220: Nhìn mình yếu vậy sao?



"Gia tộc Igawa Ryu…"

Tần Lâm trầm ngâm, hình như anh đã từng nghe sư phụ nói rồi, nhưng không quan trọng, một đám rác rưởi, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Giết bọn chúng giành vinh quang về cho đất nước mới là điều khiến Tần Lâm vui nhất, dám xâm phạm đến người Hoa Hạ dù xa cũng giết.

"Đám người này chắc chắn là muốn xâm chiếm đại lục rộng lớn của Hoa Hạ chúng ta, bao nhiêu năm rồi mà chúng vẫn gian xảo như vậy, nước Oa đúng là chẳng có thứ gì tốt đẹp cả".

Tần Lâm tức giận nói.

Trác Y Nhiên cũng không ngờ, Tần đại sư căm phẫn như vậy, hận nước Oa đến tận xương cốt, hận đến nỗi không thể giết hết đám người Oa để giải tỏa nỗi hận trong lòng.

"Tần đại sư không hổ danh là người trọng tình nghĩa, không biết Tần đại sư có phải là cao thủ huyết mạch không?"

Trác Y Nhiên dè dặt hỏi, cô cảm thấy khó tin, không ngờ lại có cao thủ huyết mạch trẻ như vậy.

Người đả thông kinh mạch mới được xưng là cao thủ huyết mạch, từ nhất mạch cho đến bát mạch, chỉ có người có thể đả thông kinh mạch mới được tính là cao thủ thực sự, trong thiên hạ có rất ít cao thủ huyết mạch, sư phụ của cô cũng là một cao thủ huyết mạch, cả đời cho đến năm bảy mươi nhưng mới chỉ đả thông được một sợi kinh mạch mà thôi.

Dù vậy cũng là đại sư võ đạo chân chính rồi, nếu đả thông được hai ba sợi kinh mạch thì Trác Y Nhiên cũng không dám tưởng tượng mất.

Cơ thể con người là kho báu lớn nhất, nghe đồn đả thông được hết cả tám sợi kinh mạch thì có thể bay lên trời, nhưng đó chỉ là tin đồn mà thôi, chưa có ai nhìn thấy cao thủ bát mạch bao giờ cả.

Trác Y Nhiên nghe sư phụ nói, người đứng đầu tổ chức thần bí nhất Hoa Hạ là cao thủ huyết mạch thật sự, ít nhất cũng là cao thủ tam mạch, những người như vậy là sự tồn tại mà Trác Y Nhiên khó có thể đạt được.

"Cũng có thể nói như vậy".

Tần Lâm gật đầu rồi cười.

Ánh mắt Trác Y Nhiên đơ ra, hít một hơi thật sâu, thiên phú của người thanh niên này thực sự quá mạnh? Trẻ vậy mà đã đả thông được kinh mạch, trở thành cao thủ huyết mạch là kỳ tài hiếm có trong giới võ đạo đó.

Sư phụ mà biết chắc sẽ kinh ngạc rớt hàm mất.

"Tần đại sư lợi hại quá, còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ nhất mạch rồi, khiến tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn".

Trác Y Nhiên nhìn về phía Tần Lâm, trong ánh mắt đầy sự kính nể, đả thông một sợi kinh mạch khó như thế nào chỉ sư phụ mới hiểu được, Trác Y Nhiên không dám nghĩ tới.

Mà người thanh niên trước mặt này lại là cao thủ nhất mạch giống sư phụ, hôm nay cô đúng là được mở rộng tầm mắt.

Tần Lâm cũng chỉ biết mỉm cười, nhìn mình yếu vậy sao?

Một mình anh chắc phải đánh được mười cao thủ nhất mạch!

Nhưng Tần Lâm cũng không nói với Trác Y Nhiên, nhìn vẻ mặt bây giờ của cô cũng đã hoang mang lắm rồi, nếu cô biết mình là cao thủ tứ mạch thì có lẽ sẽ ngất mất.

"Không cần phải khiêm tốn như vậy, rồi sẽ có một ngày cô có thể làm được".

Tần Lâm nói.

"Tôi có thể làm được thật sao? Tần đại sư đừng lừa tôi đấy".

Trác Y Nhiên mỉm cười.

"Trác Y Nhiên tôi đã làm phiền Tần đại sư rồi, sau này nếu Tần đại sư có điều gì sai khiến Y Nhiên tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho đại sư".

"Bây giờ cô bảo vệ mình còn khó, còn muốn thay tôi ra tay sao?"

Tần Lâm cười nói, Trác Y Nhiên đang rất yếu, hơn nữa còn bị thương ở chân, muốn rời khỏi đây cũng là điều rất khó rồi.

"Cái này…"

Trác Y Nhiên cười gượng, bây giờ cô phải mau chóng chữa trị vết thương, nếu không trong rừng sâu núi thẳm này rất có khả năng vết thương sẽ ngày càng nghiêm trọng, mất mạng chứ chẳng đùa.

"Nếu Y Nhiên có thể sống sót thì nhất định sẽ không phụ Tần đại sư".

"Đừng có mạnh miệng, để tôi xem cho cô".

Tần Lâm nói, rồi đi xung quanh tầm mười mấy mét tìm được khá nhiều cỏ và rễ cây, điều này khiến Trác Y Nhiên có chút kinh ngạc.

"Tần đại sư, cậu đang làm gì vậy?"

"Cô cũng may mắn đấy, trong rừng này toàn là thảo dược thiên nhiên, nếu không người cô nhiều vết thương như thế này, cho dù không chết vì mất máu thì cũng cũng chết vì nhiễm trùng mất".

Tần Lâm nhai nát tất cả số thảo mộc kia rồi đắp lên người Trác Y Nhiên, máu của Trác Y Nhiên lập tức ngừng chảy, hơn nữa còn rất đau, nhưng không phải cơn đau ở miệng vết thương, mà hình như là thảo dược đang phát huy tác dụng.

"Tần đại sư, cậu lợi hại quá".

Trác Y Nhiên không biết nói gì mới phải, Tần đại sư đúng là thần tiên mà!

Đối với Trác Y Nhiên, Tần đại sư giống như là một thần thoại, sức mạnh của anh thì không cần phải bàn, đánh bại hết bọn ninja Igawa Ryu, hơn nữa còn là cao thủ huyết mạch, công sức khổ luyện mấy chục năm của sư phụ chỉ như một ngày của anh, xem ra tài năng thiên phú quyết định tất cả.

Hơn nữa Tần đại sư còn biết khám bệnh, nhổ bừa vài cọng cỏ đắp lên người cũng khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cơn đau dần thuyên giảm, chẳng bao lâu nữa vết thương cũng sẽ khỏi.

Trác Y Nhiên ở trong rừng sâu quanh năm, mấy vết thương nhỏ này cũng chẳng là gì với cô, nhưng lần này vết thương thực sự rất nghiêm trọng, cô khó chống lại được, cho nên phương pháp của Tần đại sư mới khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.

Y thuật và công phu đều vô cùng lợi hại, hơn nữa còn trẻ như vậy nữa, có người như vậy thật sao?

"Chút tài mọn không đáng nhắc tới, sáng ngày mai là vết thương của cô sẽ đỡ hơn nhiều đó, mặc dù không thể bước đi nhanh nhưng cũng đi bộ bình thường chắc sẽ không quá khó khăn".

Tần Lâm cười rồi nói.

"Thật sao? Đa tạ Tần đại sư".

Khuôn mặt Trác Y Nhiên vô cùng ngạc nhiên, cô cứ tưởng rằng muốn đi đứng bình thường sẽ rất khó, vết thương như thế này rất khó lành, mà có lành thì cũng sẽ tàn tật mất.

"Vậy vết thương của tôi…"

"Yên tâm, vết thương ngoài da không đáng lo, chỉ có vết thương ở chân là hơi nghiêm trọng một chút, nhưng tôi đã dùng dược liệu băng bó kỹ, chắc chắn không sao, sau này cũng không có di chứng gì".

"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng tôi vẫn phải đi, cô chỉ đường cho tôi là được, tôi mật rắn lửa để cứu người".

Giọng của Tần Lâm có vẻ rất nghiêm trọng, xem ra lần này vô cùng nguy hiểm rồi.

Biết trêи núi có hổ vẫn muốn đi lên núi!

Vì Linh Linh, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa Tần Lâm cũng sẽ không ngại.

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.