Y Võ Song Toàn

Chương 1258: Ác ma thích giết người từ trong xương cốt!



Sau khi đại tế ti ra lệnh, mười người còn lại đều xốc lại tinh thần, vậy thì làm một trận máu lửa thôi!

Lúc trước bọn họ vẫn ngại ngần đối phương có súng, có thể gây ra lở tuyết, nhưng bây giờ đối phương đã gọi viện binh đến, vậy nên bọn họ không cần tiếp tục nương tay nữa.

Có sức đánh một trận, bọn họ sẽ không lấy súng ra, ai mà chẳng biết tuyết lở nguy hiểm đến đâu, nhỡ may xảy ra lở tuyết, bọn họ chết chắc.

Lúc trước đám Hàn Thâm đã nghĩ ra đối sách cuối cùng, nếu như viện binh không đến, bọn họ sẽ dùng cách chết trùm, như vậy thì có thể khiến cho đám người nước ngoài vĩnh viên chôn thây nơi đây, đất Hoa Hạ không được phép xâm phạm, lãnh thổ cả vạn dặm, phải giữ được tất đấc cuối cùng.

Đây chính là quan điểm của họ, là mục tiêu của họ.

Tần Lâm đưa theo người của đội đột kϊƈɦ Giao Long và đội đột kϊƈɦ Liệp Báo xông lên núi cao, quyết chiến một trận sinh tử, hơn nữa nhất định phải nhanh nhất có thể, nếu không bọn Hàn Thâm sẽ ngày càng gặp nguy hiểm.

Trong thời khắc quan trọng, khi không được đảm bảo về tính mạng, bọn họ nhất định sẽ đi vào đường cùng.

Điều này không chỉ Tần Lâm mà bên địch cũng nghĩ vậy.

Liêu Thừa Chí nghiêm túc nói, nếu như Tần Lâm không nắm chắc thì trận chiến này nguy hiểm vạn phần.

"Tần đại sư, cậu có chắc không?"

Tần Lâm nói thẳng.

"Không".

"Ngay cả địch là ai tôi cũng không biết, vậy thì lấy đâu ra mà chắc chắn? Ít nhất tôi phải thấy được đối thủ là ai, có điều chúng ta đã hết đường rồi, chỉ có thể quyết một trận sống mái".

Trác Y Nhiên trịnh trọng nói.

"Tần đại sư nói đúng lắm, đội trưởng Liêu, chúng ta nghe Tần đại sư là được".

Liêu Thừa Chí trợn trừng mắt, ông đây mới là chỉ huy đấy, biết chưa?

Bọn họ... hai người bọn họ liên hợp với nhau bắt nạt tôi, đúng là thà chết chứ không chịu nhục mà.

Có điều Liêu Thừa Chí biết, Tần Lâm mới là người bọn họ có thể dựa vào, có thực lực là có quyền phát biểu, mình dù không muốn nhưng đây không phải lúc để bực tức, ông ta vẫn hiểu phải xem xét thời thế.

Lúc này, tất cả mọi người đều di chuyển về phía Tần Lâm, mà chín bóng dáng mặc áo choàng đen trắng xen kẽ nhau, cũng xuất hiện trước bọn họ

"Cho dù bọn họ mày là ai, dám động vào Hoa Hạ thì nhất định phải chết!"

Tần Lâm lạnh lùng nói, nhìn chín tên kia, thực lực của họ đều mạnh hơn Liêu Thừa Chí, trận đấu này đúng thật không đơn giản.

"Giết..."

Chín người này mặt mày âm trầm, không hề lùi bước, lúc này Trác Y Nhiên và mọi người cũng sốt ruột hẳn.

Đều là cao thủ huyết mạch, điều này mọi người đều khó có thể đoán được, mấy người này, một người thôi cũng có thể dễ dàng hạ gục mười người, cho dù người bên họ có tận bốn mươi năm mươi người, e rằng chưa chắc đã chiếm ưu thế, hơn nữa có khả năng còn bị đối phương gây trọng thương.

Nếu như bọn Hàn Thâm còn sống, thêm với người của Hàn Thâm, bọn họ còn có cơ hội, nhưng cũng chỉ là cơ hội mong manh thôi.

Tần Lâm hiểu rõ, nếu mình đối phó với chín người này, cũng không dễ dàng, cao thủ huyết mạch mặc dù càng ngày càng mạnh, nhưng không có một cao thủ huyết mạch nào có thể đứng một mình, trình độ mà nhân lên thì đúng không đơn giản.

Ba cao thủ nhất mạch có thể đánh bại được một cao thủ nhị mạch, khoảng cách giữa những cao thủ huyết mạch trêи thực tế không có lớn như họ tưởng tượng, chín người này, ngay cả anh cũng không nắm chắc liệu mình có thắng không.

Quan trọng nhất là, Tần Lâm có thể thấy được sự mạnh mẽ ngang ngược cùng với vẻ thấy chết không sờn của họ, điều này so với đội đột kϊƈɦ Giao Long thì mạnh hơn nhiều.

Bởi vì, Tần Lâm cảm thấy bọn họ không phải là người mà đã thoát khỏi phạm vi của con người, bọn họ giống như người máy không có tình cảm vậy.

Ánh mắt đó giống nhau như đúc, ánh mắt đó thể hiện sát ý, chỉ vì giết người mà chiến đấu.

Những người này không chỉ là cao thủ huyết mạch, mà kinh khủng hơn, bọn chúng là những con ác ma thích giết người từ trong xương cốt!

Bọn họ rốt cuộc à ai?

Đúng lúc đó, trêи một hòn đá lớn, một bóng người mặc áo choàng trắng, ngạo nghề đứng đấy, lạnh lùng nói.

"Khẩu khí lớn phết, người Hoa Hạ bọn mày có vẻ cũng chỉ thế thôi nhỉ? Hôm nay, bọn mày đều phải chết!"

Liêu Thừa Chí lạnh lùng nói.

"Muốn diễu võ giương oai ở đất Hoa Hạ bọn tao, mày không xứng đâu, quân trộm cướp, hôm nay bọn tao dù có chết cũng phải lấy mày làm đệm lưng".

Lawrence Anegie cười mỉm, gã để râu quai nón, còn đeo một cây thánh giá vàng chói mắt.

"Cứ đánh thắng trước chín võ sĩ thần thánh bọn tao rồi hẵng nói".

"Tòa thánh vậy mà là một tổ chức điên cuồng giết người, thật là thú vị."

"Không cần biết binh đoàn võ sĩ thần thánh mạnh đến đâu, đó là việc của mày. Dù nguyện vọng của giáo hoàng lớn đến đâu, đó cũng là việc của mày. Nếu mày muốn gây chuyện ở Hoa Hạ, tao sẽ chơi với mày đến cùng. Cho dù giáo hoàng có ở đây, tao cũng sẽ không bao giờ nhường bước".

"Thật là tên nhãi không biết trời cao đất dày là gì, ngày tận thế của Hoa Hạ bọn mày đang đến rồi đấy".

Lawrence Anegie lạnh lùng nói, ngay lập tức, chín võ sĩ thần thánh lao tới, sát khí ngút trời!

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.