Chiêu thức của Tần Lâm tuy đơn giản nhưng vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn đè bẹp được sức mạnh của Lawrence, vậy nên gã không còn cơ hội nào cả, chỉ có thể dồn hết sức để đánh trả Tần Lâm mà thôi.
Quá đáng sợ rồi!
Liêu Thừa Chí nhìn thấy Tần Lâm một mình đánh bay kẻ địch liền tỏ ra kinh hãi, Tần đại sư đúng là không tầm thường, nếu như anh dùng hết sức thì không chí có mỗi ông ta, mà ngay cả đội biệt kϊƈɦ Liệp Báo cũng toi nữa là.
Đây mới thực sự khiến người ta run sợ.
Điêu này càng làm cho đám đông phấn khích và ý chí chiến đấu cao hừng hực, dưới sự lãnh đạo của Tần Lâm thì bọn họ càng trở nên thiện chiến, có chết cũng không ngừng.
Bốn võ sĩ thần thánh đã hoàn toàn bị bọn họ áp chế, hơn nữa đại tế ti của bọn họ cũng đang càng lúc càng bại trận, đây là lần đầu tiên binh đoàn võ sĩ thần thánh gặp phải thất bại lớn như vậy.
“Đáng ghét!”
Lawrence gào lên, đánh một phát rồi thụt lùi về sau, vẻ mặt của gã vô cùng phẫn nộ, nhưng không hề có ai đến giúp gã, thậm chí cả mấy võ sĩ thần thánh kia cũng đều bị Tần Lâm diệt sạch, người thanh niên này đúng là nhân tài không lộ, nhưng lại thật sự trở thành cơn ác mộng của Lawrence.
Bóng hình của người đàn ông năm đó lại hiện ra trước mắt, nhưng Lawrence biết rằng đây không phải là người năm đó, nhưng lại khiến cho gã cảm thấy bí bách không sao tả được.
Bốn cú đấm của Tần Lâm dường như đã làm cho lục phủ ngũ tạng của gã lộn tùng phèo hết cả lên, nếu cứ tiếp tục thế này thì gã sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Đánh không lại, gã thật sự đánh không lại!
Tần Lâm lien tục đánh hết lần này đến lần khác, càng ngày càng bộc lộ uy lực của mình, Lawrence không cam tâm, nhưng vì để bảo toàn mạng sống nên gã đành phải lùi về sau.
Lùi đến mức không thể lùi được nữa, đã vậy còn bị trọng thương, gã bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.
Đi hay ở, nhất định phải chọn một trong hai.
“Rút!”
Lawrence gầm nhẹ một tiếng, trong lòng tràn đầy tức giận và không cam lòng, nhưng nếu không rút lui thì bọn họ sẽ bị Tần Lâm giết trêи vùng đất băng giá này nữa.
“Muốn đi à? Đâu có dễ thế?”
Tần Lâm muốn đuổi theo, nhưng lúc này Lawrence đã chạy thoát, bỏ lại những tên võ sĩ thần thánh kia, tất cả đều bị anh giết sạch!
Nhưng lúc chạy thoát thì Lawrence cũng đã giẫm phải băng tuyết, bởi vì xung quanh đã là những mảng tuyết lớn, trông vô cùng nguy hiểm.
Anh đã có thể duổi kịp, nhưng lúc này tuyết lại rơi đầy xung quanh, khiến cho nguy càng thêm nguy.
“Tần đại sư, đừng đuổi theo nữa!”
Trác Y Nhiên thấp giọng rồi kéo Tần Lâm lại.
“Lúc tên khốn đó bỏ chạy còn cố đạp rất mạnh, sức lực vẫn còn vô cùng lớn, đừng nói là băng tuyết, ngay cả gạch đá cũng sẽ bị hắn nghiền nát, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu trễ sẽ xảyra nhiều chuyện không hay hơn đấy”.
Hàn Thâm nhìn sang Tần Lâm với vẻ nghiêm nghị.
“Được!”
Tần Lâm gật đầu, dù gì thì núi Côn Luân cũng là nơi băng tuyết, đương nhiên đột biệt kϊƈɦ như bọn họ vẫn chưa có đủ kinh nghiệm, đã vậy tuyết còn rơi dày xung quanh, cũng đã xuất hiện rất nhiều vết nứt lớn, rất có thể sẽ tạo thành thung lũng tách giãn hoặc bị sụp đổ, đây mới chính là mối nguy hiểm thật sự.
Nếu không thì Lawrence tuyệt đối không thể trốn thoát được.
Nhưng chín võ sĩ thần thánh đều đã nằm trêи vũng máu, thực lực của Tần Lâm thật sự làm cho người khác run sợ, đây mới là sức mạnh thật sự của Tần đại sư ư?
“Mau tìm chỗ nghỉ ngơi, vậy thì mới có thể rời khỏi đây an toàn”.
Hàn Thâm vừa hạ lệnh, những người khác lập tức tập hợp lại đi cùng Liêu Thừa Chí để tìm chỗ trú ẩn an toàn.
Tuy nhiên, chỉ mới đi chưa được một phút thì một miếng băng khổng lồ mấy chục mét đã vỡ ra, lập tức khiến cho mọi người hoảng hốt.
“Đáng sợ quá đi, sức mạnh của tự nhiên đúng là không thể so sánh được”.
Liêu Thừa Chí nói với vẻ lo lắng, không khỏi vỗ ngực thở phào.
“Đúng thế, chỉ một phút nữa thôi là chúng ta đã toi rồi”.
Hàn Thâm cũng yên lặng gật đầu, thật không thể tin được, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thung lũng băng tách giãn lớn như vậy, nếu rơi xuống đó thì nhất định sẽ tan xương nát thịt, chắc sẽ trở thành hóa thạch cho thời đại tiếp theo.
Mọi người đều toát mồ hôi lạnh, cũng may là bọn họ đã rời khỏi đó sớm, nếu không thì Ông Trời có đến cũng vô ích.
“Tôi tên Tạ Hồng Mai, cảm ơn cậu về chuyện lúc nãy”.
Tạ Hồng Mai nghiêm nghị nhìn Tần Lâm, trong lòng tràn đầy cảm kϊƈɦ, nếu Tần Lâm không xoay chuyển cục diện trận chiến thì có lẽ tất cả bọn họ đều đã chết hết ở đây rồi.
Hơn nữa bọn họ đều đang hấp hối, không còn chút giá trị gì nào cả, hy sinh tính mạng cho đất nước nhưng vẫn không thể đẩy lùi được người của tòa thánh Vatican, vậy thì kết quả cũng không có gì khác.
“Tần Lâm!”
“Khách sáo rồi”.
Tần Lâm lắc đầu nói, đều là người của Hoa Hạ cả, chiến đấu vì đất nước là việc nên làm, không có gì phải cảm ơn hay không cảm ơn cả.
“Lần này cũng may là có Tần đại sư, Tần đại sư đã lập được công lớn rồi”.
Trác Y Nhiên mặt mày hớn hở, Hàn lão đại và đội trưởng Tạ Hồng Mai đều đã được giải cứu, cuối cùng thì bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Bọn chúng rốt cuộc là ai?”
Tần Lâm hỏi với vẻ khỏ hiểu.
"Là người của tòa thánh Vatican, những con rối dưới tay giáo hoàng Vatican, võ sĩ thần thánh và đại tế ti là một trong những cao thủ giỏi nhất của Vatican, lần này chắc có lẽ bọn chúng đang tìm kiếm thứ gì đó”.
Tạ Hồng Mai cau mày, trầm giọng nói, thanh âm run run, có vẻ như vết thương của cô rất nghiêm trọng.
“Đang tìm gì đó? Trong núi tuyết mênh ʍôиɠ này thì có gì để chúng tìm kiếm chứ?"
Sắc mặt Trác Y Nhiên xám xịt lại.
“Không thể! Tuyệt đối không thể!”
Liêu Thừa Chí gào lên.
Đôi mắt cô dần tiều tụy, trông vô cùng phức tạp, người phụ nữ đẹp khuynh nước khuynh thành như Tạ Hồng Mai đã chết vì tổ quốc của mình, điều này cũng quá bi thương rồi đó.
“Cô ấy vẫn chưa chết”.
Ánh mắt Tần Lâm thoáng chuyển động, nếu như không có anh thì có lẽ cô đã thực sự chôn thân ở nơi băng giá này rồi.