Y Võ Song Toàn

Chương 1274: Ai cũng có phần!



"Bịch…"

Vưu Quang Nham bị Tần Lâm đạp cho một cái vào đầu, mặt mũi toàn là máu, sợ vãi linh hồn, run lẩy bẩy, không chỉ hắn mà những người bên cạnh hắn cũng sợ không dám lên tiếng, Vưu thiếu gia là chỗ dựa của bọn họ, bây giờ Vưu thiếu gia đã bị đánh bại rồi, bọn họ không sợ được sao?

"Rắc rắc…"

"A… đừng!!"

Tần Lâm không hề nương tay, liên tục đạp gãy chân tay của Vưu Quang Nham, đến bàn tay cũng bị đạp gãy cả cương khớp, xương bánh chè cũng vậy, Vưu Quang Nham đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, sau khi ngất đi lại tỉnh dậy vì đau đớn, trêи cơ thể gần như xương cốt chỗ nào cũng gãy vụn.

Vưu Quang Nham sùi bọt mép, ánh mắt đờ đẫn, đầy sự tuyệt vọng.

"Nhà họ Vưu… sẽ không… bỏ qua cho mày… đâu".

Vưu Quang Nham tuyệt vọng.

"Vậy sao? Vậy tao đợi chúng mày đến tìm tao".

Tần Lâm khẽ cười, giống như nụ cười của thần chết vậy, đến Tô Văn Kỳ cũng ngẩn người, Tần Lâm quá độc ác, sức mạnh của anh khiến Vưu Quang Nham không thể nào chống đỡ được, một chiêu thôi là đã đánh bại Vưu Quang Nham rồi, chuyện này quá kinh khủng, nhưng sự thật đã chứng minh, bọn họ đã không thể tiếp tục ở thủ đô nữa rồi, chỗ dựa của bọn họ cũng bị đánh tàn phế rồi.

Nhưng bây giờ Tô Văn Kỳ chỉ muốn Tần Lâm mau rời khỏi đây, điều cô ấy lo lắng nhất là sự an nguy của Tần Lâm, cô không thể để Tần Lâm bị liên lụy được, cùng lắm thì từ giờ về sau cô ấy không bước vào giới điện ảnh nữa, không xuất hiện ở thủ đô nữa là được.

"Tiếp theo sẽ là ông".

Ánh mắt của Tần Lâm hướng về phía Phùng Đức Thành, ông ta run bần bật, lùi lại về sau theo bản năng, nhưng Tần Lâm không cho ông ta bất cứ cơ hội nào, anh đạp ba cái vào người Phùng Đức Thành, ông ta cũng chỉ còn thoi thóp, đã bị đánh tàn phế rồi, khóc cha gọi mẹ, đau kêu oai oái, nhưng Tần Lâm không hề thấy thương hại, vừa rồi ông ta hung hăng như thế nào thì bây giờ khóc lóc thảm thiết như thế.

Vưu Quang Nham ở ngay bên cạnh, mặc dù vẫn còn sống nhưng cũng không khác gì chết, cũng không ai cứu nổi hắn, toàn thân hắn đã gãy hết xương cốt, có lẽ cả đời này hắn phải nằm trêи giường rồi, căn bản không tìm Tần Lâm báo thù được nữa rồi.

Nhưng Tần Lâm muốn hắn biết rằng cả đời này hắn cũng không thể ngóc đầu dậy được.

"Bây giờ đến lượt tính sổ với mấy người, vừa rồi mấy người kêu to lắm cơ mà? Không phải khách khí, ai cũng có phần! Hôm nay tôi phải đánh tàn phế chân tay của mấy người".

Tần Lâm nhìn về phía mười người kia, tất cả mọi người đều quỳ xuống rồi.

"Đại ca, tôi sai rồi, xin đại ca… tha cho tôi đi".

"Tôi chỉ đến tham gia buổi tuyên truyền thôi, đại ca tôi không liên quan gì đến Vưu Quang Nham cả".

"Đúng đó, tôi cũng là người bị hại, đại ca, tôi xin cậu, tôi còn mẹ già con thơ ở nhà nữa".

"Đại ca, cậu cứ coi tôi là bù nhìn đi, tôi cúi đầu tôi lạy cậu đấy".

"Bịch bịch bịch…"

Tần Lâm cười lạnh, ánh mắt sắc như dao.

"Sao vừa rồi các người không nói như vậy, ai cũng độc ác muốn ép tôi vào chỗ chết cơ mà, đứng bên cạnh hóng chuyện phải không? Sao bây giờ lại sợ hãi vậy? Mẹ già con thơ thì sao? Liên quan chó gì đến tôi! Các người muốn chết thì tôi cho các người toại nguyện, các người đều là chó của Vưu Quang Nham còn gì? Chủ nhân của các người đã ra nông nỗi này rồi mà các người còn không noi theo sao? Con người tôi rất công bằng, ai vừa rồi kêu to nhất tôi nhớ hết, tôi sẽ không thiên vị ai đâu".

Ánh mắt Tần Lâm lạnh lẽo, ra tay nhanh như tia chớp, từng người một nối đuôi nhau ngã xuống, cảnh tượng vô cùng khủng khϊế͙p͙, một đám vênh váo, bây giờ đã biến thành một đám bẩn thỉu như lũ chuột cống, nhưng không có ai có thể trốn thoát khỏi bàn tay Tần Lâm, giống như anh vừa nói vậy, không cần phải tranh giành, ai cũng có phần!

Mọi người đều gào thét trêи mặt đất, người nghiêm trọng nhất là Vưu Quang Nham, hắn đã không còn tia hy vọng nào rồi, cho dù có chữa khỏi thì cũng chỉ là một người tàn phế, chỉ có thể nằm trêи giường đến hết đời mà thôi.

Thiếu gia ngông cuồng nhất thủ đô bây giờ lại không khác gì một con chó chết.

Ánh mắt Tần Lâm lạnh như tuyết, Phùng Đức Thành cũng bị đánh tàn phế rồi, còn đâu danh tiếng đạo diễn lớn lẫy lừng nữa? Ông ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nếu Tần Lâm không đến kịp thì hôm nay Tô Văn Kỳ khó mà thoát khỏi cơn ác mộng này.

Tô Văn Kỳ hoang mang, lần này bọn họ chắc chắn phải chạy trốn rồi, hơn nữa cô cũng chẳng thể lăn lộn trong giới giải trí này nữa rồi, bây giờ bọn họ phải nhanh chóng chạy khỏi thủ đô, nếu muộn rồi thì sẽ không chạy được nữa đâu.

"Tần Lâm, chúng ta mau đi thôi, nơi này không nên ở lâu!"

Tô Văn Kỳ trầm giọng nói.

"Đi cái gì? Hai người bọn họ đáng bị như vậy, tôi không giết bọn họ đã là sự may mắn đối với bọn họ rồi, tôi muốn xem xem bọn họ có thể làm gì được tôi".

Ánh mắt Vưu Quang Nham u ám, hắn đã bị Tần Lâm đánh nát xương cốt rồi, không còn chút sức lực nào, xoay người đập chiếc đồng hồ trêи tay, lúc này người nhà họ Vưu đã biết Vưu Quang Nham gặp nguy hiểm rồi.

"Xem ra mày vẫn còn tự tin lắm".

Tần Lâm khoanh tay lại.

"Thái tử thủ đô nên khó tránh khỏi việc ngạo mạn, nếu mày không ngạo mạn như vậy thì tao đã không đối xử với mày quá đáng như vậy, con người tao ghét nhất là mấy thằng còn vênh váo hơn cả tao đó".

"Chúng mày cứ đợi đấy mà xem!"

Vưu Quang Nham nằm bất động, chỉ cần hắn còn một hơi thở, nhà họ Vưu chắc chắn sẽ không bỏ qua, anh cả của hắn chắc chắn đang nhanh chóng tới đây thôi.

"Mày biết anh cả tao là ai không? Anh cả tao là vương của binh vương đấy, anh ấy là người của đội biệt kϊƈɦ Liệp Báo, chỉ cần anh ấy đến thì cả đời này mày cũng đừng hòng ngóc đầu lên được".

Vưu Quang Nham nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể cắn chết Tần Lâm.

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.