Tạ Hồng Mai lái xe đi hết con đường vành đai số năm, đến một nơi thanh lịch và yên tĩnh được bao quanh bởi núi sông, đúng là không dễ gì tìm được một nơi đắc địa như vậy ở thủ đô, rõ ràng đó chính là thế lực của nhà họ Tạ, tránh xa mọi thứ bên ngoài, vậy nên đối với bọn họ mà nói thì cuộc sống càng ung dung thoải mái hơn hẳn.
Biệt phủ của nhà họ Tạ rất lớn, trông vô cùng khoa trương, Tần Lâm nhìn vào cũng cảm thấy thán phục, một biệt phủ lớn như vậy có lẽ có thể so sánh với Cung vương phủ của Hòa Thân năm đó.
Ở cửa có hai bảo vệ, khi nhìn thấy xe của Tạ Hồng Mai liền lập tức cho họ đi qua.
Căn biệt phủ của nhà họ Tạ vô cùng rộng, vì ở ngoại ô nên xung quanh đều là những bãi cỏ xanh mướt, có cả sân luyện võ, thậm chí còn có cả sân gôn.
Lúc Tạ Hồng Mai đưa Tần Lâm đi qua bãi cỏ thì đã nhìn thấy mười mấy người nhà họ Tạ đang luyện tập trêи võ đài, tất cả đều rất oai phong lẫm liệt.
“Chị Hồng Mai! Chị về rồi sao?”
“Chị Hồng Mai, mau đến dạy cho tụi em đi, dạo gần đây cứ bị chú bảy phạt mãi, bọn em khổ không nói nên lời luôn đây này”.
“Đúng vậy, chú bảy cũng nghiêm khắc quá rồi đó, em thấy chú ấy chỉ điềm tĩnh với mỗi chị thôi, còn người khác đụng vào thì cũng chỉ biết câm nín”.
"Em so được với chị Hồng Mai sao? Chị Hồng Mai là người ưu tú nhất trong đám con cháu của nhà họ Tạ chúng ta, hơn nữa chị Hồng Mai còn là một cao thủ huyết mạch, ngay cả ông nội còn nói rằng chị Hồng Mai sẽ có cơ hội cạnh tranh với cao thủ ở bảng Hổ trong mười năm tới".
Mọi người đều rất tôn kính Tạ Hồng Mai, khí thế của cô đã cho bọn họ áp lực quá lớn, là cao thủ huyết mạch, đối với bọn họ mà nói thì đây giống như việc muốn mà không có được.
“Luyện tập cho tốt vào, hôm nay chị không phải đến đây để chơi với mấy đứa đâu”.
Tạ Hồng Mai điềm đạm nói, trong mắt những đứa nhóc ở nhà họ Tạ này thì cô vẫn rất có tiếng nói.
“Chị Hồng Mai, đây không phải là anh rể đấy chứ?”
Có người che miệng cười.
“Lắm mồm, nếu không luyện công thì tối nay đừng có ăn cơm”.
Tạ Hồng Mai thấp giọng nói, khiến cho tất cả mọi người đều im lặng, luyện tập cả một ngày mà không được ăn thì sẽ chết đói mất, nhưng không ai dám nghi ngờ lời nói của Tạ Hồng Mai, thậm chí chú bảy cũng rất tin tưởng cô.
Bây giờ trong nhà họ Tạ, người có thể vượt qua thực lực của Tạ Hồng Mai thì có lẽ phải đếm trêи lòng bàn tay, ngay cả chú bảy cũng không phải là đối thủ của cô.
“Hồng Mai, cháu về rồi à, hôm nay là ngày Tưởng thiếu gia đến cầu hôn đấy, sao cháu lại đưa người ngoài tới làm gì? Cháu muốn ngang nhiên làm trái quyết định của nhà họ Tạ sao?"
Một người đàn ông trung niên gầy gò nói với giọng trầm thấp, ông ta là chú hai của Tạ Hồng Mai, Tạ Giang Phong.
"Chú hai, hôm nay cháu về là để nói với ông nội chuyện này, cháu với Tiểu Lâm đã ở với nhau lâu rồi, cháu sẽ không đồng ý việc cầu hôn của nhà họ Tưởng đâu”.
Tạ Giang Hoài mắng con gái mình, sắc mặt của ba ông cụ nhà họ Tạ đều sầm xuống, đặc biệt là ông nội của Tạ Hồng Mai, Tạ Trường Hà!
"Hôn nhân của con thì cứ để con tự quyết định, thời đại nào rồi mà mọi người vẫn sắp đặt hôn nhân như vậy chứ? Tạ Hồng Mai con không hề kém bất kỳ người đàn ông nào, với nỗ lực của bản thân, con đã có thể trở thành đội trưởng của đội biệt kϊƈɦ Phi Hoàng, đó là niềm tự hào của nhà họ Tạ, tại sao mọi người cứ bắt con phải kết hôn với một người xa lạ cơ chứ, trong mắt mọi người thì đó đâu chỉ là liên hôn, mọi người còn muốn nhà họ Tưởng làm chỗ dựa cho mình nữa kia”.