Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử tái mét mặt mày, lúc này bọn họ đã quyết định xong rồi, ba người đàn ông này muốn quyết chiến một trận với đám người Tần Lâm, không màng đến sống chết của Địch Luân Á.
Sự hoảng loạn bao phủ trong ánh mắt của Địch Luân Á, cô ta chỉ là một người thiếu nữ chưa trải sự đời, mười mấy thế kỷ giống như mười mấy ngày, tưởng dài lâu mà thực ra rất ngắn ngủi.
Ánh mắt đoạn tuyệt của bố mẹ cũng khiến cô ta thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì bọn họ làm như thế chắc chắn là sẽ từ bỏ cô.
Tần Lâm cũng cau mày lại, xem ra tên này thực sự không màng đến an nguy của con gái mình, nhất định phải liều chết một trận với bọn họ.
Tên này cũng tàn nhẫn thật đấy, đến con gái của mình cũng không quan tâm.
Ánh mắt Kha Lâm Tư Lặc kiên định nhìn Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Vì đại sự, giết không tha!”
Lúc Kha Lâm Tư Lặc nói ra câu nói này, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Bà ta không phải người ngang ngược vô lý, nhưng cho dù là người phụ nữ lý trí nữa thì cũng không thể nào lựa chọn được khi đứng trước mặt con cái.
Nước mắt của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử không ngừng tuôn ra, bọn họ đã từng thề dưới ngọn cờ Lăng Mục, vì sự nghiệp vĩ đại không ngại hy sinh tất cả!
Nhưng sau khi có sự vướng bận bà ta mới hiểu ra so với sự nghiệp vĩ đại, con cái mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng rõ ràng Kha Lâm Tư Lặc rất bình tĩnh, lý trí, ông ta chọn sự nghiệp cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ con gái của mình.
Chiến tranh và cướp bóc trước giờ không có đúng sai chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể trả giá bằng sinh mạng để thực hiện cuộc chiến tranh này.
Đây cũng là điều mà Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử không thể nào chấp nhận được, nhưng Kha Lâm Tư Lặc đã đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.
Địch Luân Á chảy dài những giọt nước mắt đau lòng, cô ta không biết sự nghiệp vĩ đại gì, bố mẹ nói với cô ta rằng chỉ là về nhà, chỉ là muốn dẫn cô đi nhìn ngắm nền văn minh Tam Tinh thể đẹp mê ly.
Nhưng bây giờ bản thân lại trở thành vật hy sinh.
Lòng Địch Luân Á vô cùng rối bời, sự lựa chọn của bố mẹ là đúng hay sai đều không quan trọng, trái tim của người con gái đã bị tổn thương sâu sắc, thì ra bố mẹ vẫn luôn lừa dối cô.
“Đáng chết!”
Tần Lâm cau mày lại, đám người Kha Lâm Tư Lặc đã chuẩn bị xong, lao nhanh về phía trước, trong mắt tên này chỉ có bản thân mà thôi.
Giết chết Tần Lâm và Tần Trì thì bọn họ mới có thể an tâm, bởi vì Kha Lâm Tư Lặc biết vật tổ tận thế trong tay Tần Lâm.
“Giết!”
Cho dù bị thương nhưng Tác Lạc Nam vẫn không hề sợ hãi lao về phía trước.
Sắc mặt Tần Lâm trầm xuống, tiếp tục châm ba cây kim bạc vào gáy Địch Luân Á, cô ta lập tức mất đi ý thức, ngã vào lòng anh.
“Địch Luân Á!”
Mặt Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử biến sắc, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, bởi vì bà ta không biết Tần Lâm đã làm gì với Địch Luân Á mà lại khiến cô ta ngất đi, thậm chí bà ta còn tưởng Địch Luân Á đã chết rồi.
“Hồng Mai, em đi giúp bố anh”.
Tần Lâm nhìn về hướng Hồng Mai, Tạ Hồng Mai khẽ gật đầu, lúc này cuộc đại chiến giữa hai bên đã không có đường lui nữa rồi, nhất định phải phân chia thắng bại.
Tần Lâm không có ý định giết Địch Luân Á, mặc dù cũng là người Tam Tinh nhưng cô ta vô tội, hơn nữa giữ lại biết đâu sau này sẽ có lúc dùng đến.
Để cứu bố mình, hôm nay phải quyết chiến một trận với đám người Tam Tinh này.
“Tên nhóc này sao lại đến đây?”
Tần Trì nhìn Tầm Lâm, sắc mặt vô cùng u ám.
“Tôi không phải đứa trẻ, có một số chuyện tôi tự biết đúng sai, cũng có thể phân biệt được thị phi, bây giờ không phải lúc ông giáo huấn tôi”.
Tần Lâm bực dọc nói, lao về phía Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, ánh mắt hai người họ sục sôi ngọn lửa tức giận, muốn giết chết Tần Lâm, bởi vì con gái họ đã ngã xuống.
Tần Trì sững sờ, tên nhóc này dám dạy đời cả bố của mình, có điều dưới sự giúp đỡ của Tạ Hồng Mai, liên thủ với nhau chiến đấu với Tác Lạc Nam và Bàng Ba Địch, hai bên chiến đấu quyết liệt đến lạ thường.