Tập đoàn Mạnh Thị và tập đoàn Hiên Viên vốn kết hợp với nhau để đè ép Y dược Chúc Thị của bọn họ đến mức sắp phá sản, kết quả là thiếu gia nhà họ Thư đưa ra biện pháp, khiến bọn họ lập tức hồi phục!
Chúc Linh Linh chẳng phải giỏi lắm sau, chẳng phải bám được chỗ dựa lớn sao?
Lần này, không có "Đường Hữu", bác xem cháu giỏi đến đâu!
Bản quyền sáng chế vừa được trình lên, "Đường Hữu" liền trở thành sản phẩm độc quyền của bọn họ, mấy cửa hàng toàn tỉnh thậm chí toàn quốc đều đến cầu xin bọn họ.
Mà là nhà sản xuất có bản quyền sáng chế, tập đoàn Chúc Thị có tiếng nói, có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì.
Yêu cầu đầu tiên của bọn họ là mấy cửa hàng kia bắt buộc phải cắt đứt việc hợp tác với Chúc Linh Linh.
Mấy doanh nghiệp ngoại tỉnh đều không hiểu, thầm nghĩ mấy người chẳng phải người một nhà sao, sao lại đưa ra yêu cầu này?
Mọi người vui vẻ đồng ý, chẳng hề do dự.
Vậy nên mới có cảnh lúc nãy Chúc Linh Linh tức giận đến rơi điện thoại.
Chúc Minh lạnh lùng cười một tiếng: “Con nhãi con Chúc Linh Linh này dám đối đầu với chúng ta, nó nghĩ mình là ai? Chẳng qua chỉ dựa dẫm được vào Mạnh Văn Cương mà thôi? Mạnh Văn Cương đâu thể một tay che trời?”
Mạnh Thị đúng là rất lợi hại ở Đông Hải, nhưng dù sao cũng chỉ là gia tộc mới phát triển vài năm này, vẫn có chút khác biệt với ba gia tộc có nền móng lâu đời.
Có sự giúp đỡ của nhà họ Thư và nhà họ Hoa, Chúc Minh lập tức có lòng tin.
Chúc Tam Cô cũng thay đổi thái độ lúc trước, cười tủm tỉm nói.
“May mà anh cả có cách, Chúc Linh Linh chỉ dựa vào việc mình xinh đẹp trẻ tuổi, không cần mặt mũi mà bò lên giường Mạnh Văn Cương, đúng là làm mất hết thể diện của nhà họ Chúc chúng ta!”
Trong mắt bọn họ, tập đoàn Mạnh Thị vẫn luôn nâng đỡ Chúc Linh Linh nhất định là vì hai người bọn họ có gì đó.
Cô gái này tiện thật, dạng hai chân là có thể một bước lên trời.
Chúc Minh nói: “Nó không nhảy nhót được thêm mấy ngày đâu, vài ngày nữa không có Đường Hữu của chúng ta, cả công ty không thể tiếp tục vận hành, đến lúc đó xem xem ai quỳ xuống cầu xin chúng ta giúp đỡ!”
Lúc này cả nhà Chúc Minh vui vẻ hòa thuận.
...
Hai ngày sau, lô thuốc đầu tiên đã được ra lò, Chúc Linh Linh tạm thời gọi nói là "Đường Thần số 1".
Điền Học Tập cầm lọ thuốc vừa được sản xuất có chút lo lắng.
“Tổng giám đốc Chúc, lọ thuốc bé tí thế này lại có giá tám trăm tệ, cô nói xem ai lại mua chứ?”
Chúc Linh Linh nói: “Nếu như có hiệu quả chữa bệnh, có thể chữa khỏi bệnh tiểu đường, chú nói xem có ai lại không mua?”
Điền Học Tập nói: “Chữa tận gốc? Tổng giám đốc Chúc đang nói đùa à, chỉ với mấy vị thuốc này, dù cho giá tiền có cao ngất ngưởng cũng không thể có hiệu quả thần kỳ đến vậy, có thể chữa trị tận gốc? Cô bị mấy tên thầy lang trên giang hồ lừa bịp rồi?”
Chúc Linh Linh cau mày: “Có hiệu quả hay không, thử nghiệm lâm sàng một chút là biết ngay, người bệnh chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi”.
Chúc Linh Linh đưa mấy quản lý cấp cao của công ty đến phòng thí nghiệm, một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi đã đợi ở đây từ sớm.
Thử nghiệm rất đơn giản, trước khi dùng thuốc, đo đường huyết, sau khi uống thuốc, lại đo lại, vài tiếng sau lại đo lại tiếp.
Sau đó mỗi ngày đều đến kiểm tra một lần, khoảng một tuần là có thể đưa ra được kết quả thử nghiệm.
Người bệnh sau khi được đo đường huyết, liền uống "Đường Thần số 1”.
Mặc dù mấy tiếng sau mới có kết quả nhưng Chúc Linh Linh đã lo lắng đi đến.
Hít sâu một hơi.
Phương thuốc của anh Tiểu Lâm chắc không có vấn đề gì nhỉ?