Y Võ Song Toàn

Chương 296: Ai chả biết chém gió



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Đông Tuyết mải vui vẻ nói chuyện với Tần

Lâm, không đề ý đến vấn đề này, cô ấy cười ngượng

ngùng, rồi kể qua loa.

Ngụy Kiến Quân cười khinh bỉ: “Anh bạn Tần này

xem ra chưa từng tặng trang sức cho bạn gái nhị,

tặng đồng hồ giả là không nên đâu, phụ nữ mà, trên

người luôn phải đeo một vài trang sức châu báu mới

được”.

Vương Đông Tuyết xua tay: “Không cần đâu, tôi

không thích châu báu lắm”.

Đường Nhu nói: “Phụ nữ sao có thể không thích

châu báu chứ, Đông Tuyết cô đang cố giữ thể diện

cho anh ta đúng không, không cần thiết đâu, chúng

ta là bạn cùng lớp mà, sao có thể coi thường nhau

được?”

“Chồng tôi là chủ cửa hàng trang sức, thế này đi,

sau này nếu có sản phẩm lỗi giảm giá, hoặc là đồ

tặng kèm gì đó, tôi sẽ giữ lại cho cô một chút, các cô

có thể tiết kiệm tiền, suy xét nhé”.

Đường Nhu một cách châm biếm, bọn họ mua

trang sức châu báu thì mua đồ tốt, còn Vương Đông

Tuyết thì phải mua sản phẩm lỗi, giảm giá, quà tặng

kèm?

Đúng là cay độc!

Mấy người bạn của cô cũng hơi khó chịu, tất cả

đều tức giận trợn mắt nhìn cô ta, như chuẩn bị chửi

nhau đến nơi.

Tần Lâm lại chỉ cười nhạt: “Những thứ như trang

sức châu báu chỉ là đồ dùng hàng ngày, vốn không

cần phải tặng vào dịp đặc biệt gì, nếu thích thì tặng

lúc nào cũng được”.

Tần Lâm nói xong, Đường Nhu liền lạnh lùng hừ

một tiếng: “Ai chả biết chém gió, tặng lúc nào cũng

được? Anh lấy gì mà tặng? Tặng những chai lọ nhặt

được trên đường kia à?”

Nói xong, Đường Nhu đá vào túi ni lông Tần Lâm

đề dưới đất.

Cú đá này khiến đồ trong túi lăn ra ngoài, là mấy

hộp trang sức nhỏ tinh xảo.

Tất cả mọi người đều sững sờ khi thấy những

chiếc hộp này.

“Đây là gì vậy?”

Tần Lâm cầm túi ni lông đặt trên bàn, trong đó là

những chiếc hộp trang sức to nhỏ khác nhau.

“Tôi nghe nói bạn của Đông Tuyết đối xử với cô ấy

rất tốt nên tặng các bạn một chút quà nho nhỏ để tỏ

lòng cảm ơn”.

Lúc này đến lượt mọi người bàng hoàng, hóa ra

những món quà này không phải dành cho Vương

Đông Tuyết mà là tặng cho các bạn cùng lớp của cô

ấy?

Không ngỡ bọn họ cũng có phần?

Vương Đông Tuyết mỉm cười nói: “Quả thực lúc đi

học các cậu ấy đã chăm lo cho tớ rất nhiều, nhưng

điều kiện kinh tế của tớ không tốt lắm, muốn mời các

cậu đi ăn cũng khó khăn, những món quà này là tấm

lòng của bọn tớ, các cậu hãy nhận đi”.

Đình Đình mỉm cười vỗ tay: “Tặng cho bọn mình à,

tốt quá đi!”

Ngụy Kiến Quân cười mỉa mai: “Trang sức giả thôi

mà, vui đến thế cơ à?”

Tiểu Bảo lạnh lùng hừ một tiếng: “Giả thì làm sao,

giả thì cũng là quà anh ấy tặng cho đám bạn cùng lớp

chúng tôi”.

Ngụy Kiến Quân cười khinh bỉ: “Tôi không thèm

tặng đồ giả”

Tần Lâm lấy hộp trang sức ra, lần lượt đưa cho

mọi người.

Lấy ba hộp ra trước, Tiểu Bảo, Đình Đình và A Sơ

đều nóng lòng muốn mở ra.

“Woa!"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.