*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giám đốc bộ phận quản lý tài sản lạnh lùng cười một tiếng: "Nếu đã vậy, thì đắc tội rồi, ra tay!"
Lời vừa dứt, mấy thanh niên cao to vạm vỡ đứng sau xông lên, hai người giữ lấy tay bà cụ, lôi ra đi ra.
Sắc mặt Chúc Minh thay đổi: "Mấy người làm gì vậy, thả mẹ tôi rat"
Chúc Minh xông lên đánh nhau với mấy người kia, có điều một kẻ vô tích sự như ông ta thì đọ sao được với mấy cậu thanh niên trai tráng, chưa đến mấy giây đã bị đánh ngã, mang đi.
Mấy nhân viên khác thấy vậy, không ai dám phản kháng, bà chủ bị mang đi như vậy, bọn họ chỉ có thể rời khỏi tòa nhà trước.
Mang Chúc Minh và bà cụ ra khỏi tòa nhà, không khách khí mà vứt xuống đường cái.
Hai người ngã trên đường, đau đến nhe răng toét miệng.
Chúc Minh vẫn còn ồn, dù sao vẫn còn trẻ, chút này đã là gì.
Nhưng bà cụ già rồi, bị ném như vậy, thì cả người như bị tháo ra vậy, kêu đau mãi mà không đứng dậy được.
Mấy nhân viên lại gần giúp đỡ mới đỡ được bà dậy.
Sắc mặt bà cụ vô cùng khó coi, đường đường là CEO của Y dược Chúc Thị, mà bị người khác ném ra khỏi văn phòng của mình.
Cảnh này bị nhiều người nhìn thấy, dù sao cũng là nơi phồn hoa trung tâm thành phố, rất nhiều người đều đang chụp ảnh quay phim, chắc ngày mai Y dược Chúc Thị sẽ lên báo, trở thành tiêu đề của nhiều tờ báo.
"Lễ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy!"
Từ trước đến nay, đây là lần thứ hai bà cụ chịu nhục như vậy, lần thứ nhất là khi mua nhà bị bảo vệ của bất động sản Hà Thị giữ lại.
Lần này, lại là bất động sản Hà Thị vứt bọn họ ra khỏi tòa nhà.
Hết lần này đến lần khác mà không dám động vào bất động sản Hà Thị, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhân viên cũng ra khỏi tòa nhà, đỡ bà cụ dậy, đợi bà giải thích chuyện này rốt cuộc là sao.
Bà cụ nghiến răng: "Về công ty cũ trước đã!"
Tòa nhà cũ của công ty còn chưa bán, không ngờ lúc này lại phải dùng đến.
Sau khi đến nơi, mọi người đều tìm chỗ ngồi tạm, có điều dù sao cũng là ba công ty hợp nhất, công ty cũ này vô cùng chật chội, rất nhiều người còn chẳng có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng.
Hơn nữa bên trong văn phòng toàn bụi đất, bàn đều bị chuyển đi hết, cũng không có máy tính, ngay cả bàn phòng họp cũng vô cùng cũ nát.
Trước đây bà cụ vẫn cảm thấy tòa nhà văn phòng này còn tốt, nhưng dùng quen tòa nhà mới rồi, bây giờ nhìn chỗ này chỉ thấy rác rười.
"Mọi người đừng hoảng, chuyện này nhất định sẽ có cách giải quyết, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn".
Bà cụ cổ tỏ ra bình tĩnh, phải ổn định lòng dân đã rồi mới có thể tính tiếp.
Đổi về văn phòng cũ xong, mọi người đều không có cách nào làm việc tiếp, chỉ có thể tự mình dùng điện thoại, để giải quyết công việc.
Mặc dù có hơi trắc trở nhưng vẫn có thể coi là đã ổn định lại cục diện.
Bà cụ có chút không chịu nổi, mong là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Khi bà cụ vừa ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có một vài người mặc đồng phục di đến.
Bà cụ như chim sợ cành cong, sợ mấy người mặc đồng phục.
"Mấy người là..."
"Tôi là nhân viên công tác của ngân hàng Đông Hải, mấy người có dính líu đến hành vi vi phạm quy định, bây giờ ngân hàng chúng tôi thông báo cho mấy người, mau thanh toán khoản vay, nếu trong ba ngày mấy người không trả năm mươi triệu thì chúng tôi sẽ cưỡng chế thu mua tòa nhà thương mại ở đường Hồng Kỳ của mấy người, đây là đơn thông báo".
Đưa cho bà cụ đơn thông báo xong, nhân viên công tác của ngân hàng liền rời đi.
Bởi vì mọi người vừa bị giám đốc bộ phận quản lý tài sản đuổi đi, ngân hàng xử bọn họ vỉ phạm hợp đồng là chuyện rất bình thường.
Khoản vay hơn năm mươi triệu, trong ba ngày phải trả sạch, mắt bà cụ tối sầm, ngất đi.
"Mẹ! Mẹ! Mau gọi xe cấp cứu"
Trong một ngày Y dược Chúc Thị sụp đồ tan rã, loạn thành một nồi cám, tất cả nhân viên đều nghị, công xưởng phải dừng làm việc.
Nếu như tiếp tục, các bên công ty hợp tác e rằng sẽ chạy mất, hơn nữa còn truy cứu bọn họ chuyện vi phạm hợp đồng.
Thứ mà Y dược Chúc Thị phải đối mặt chỉ có phá sản.