Tần Lâm đâm liên tiếp ba lần vào huyệt đạo quan trọng.
Anh nâng tay trái của bệnh nhân lên rồi đâm một vài cây kim bạc vào nách.
Bệnh nhân đột nhiên nhíu mày, như thể cảm giác đau đớn đã biến mất.
“Ai dô, không đau nữa rồi, bác sĩ mát tay quá!”
Tần Lâm cười nhạt rồi rút kim ra.
Đổi kim, sau đó lại tiếp tục đâm xuống.
Việc đấy lặp lại ba lần mới hoàn tất châm cứu.
“Châm cứu xong rồi, để tôi kê cho dì một đơn thuốc, bệnh của dì là bệnh mãn tính nên phải điều trị từ từ”.
“Lần lượt dùng canh rễ sắn, canh sài hồ, canh bạch hổ và canh hầm, trong vòng ba tháng sẽ hồi phục lại bình thường”.
Bà dì cảm ơn một lần nữa, sau đó hài lòng đi ra ngoài.
Đạo diễn Cao lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, sau đó nhìn về phía ba người Nghiêm thần y, hỏi.
“Ba vị chuyên gia thấy thế nào?”
Nghiêm thần y gật đầu: “Châm cứu cách y, đúng thật có tay nghề, nền tảng vững vàng, không nóng vội, đúng là có phong thái đại sư”.
Hai người kia cũng gật đầu: “Không sai, tuổi trẻ mà lại có kỹ năng như vậy, tương lai tiền đồ sẽ vô cùng xán lạn”.
Sau khi bệnh nhân thứ hai rời khỏi, những chuyên gia này đã thay đổi cách nhìn nhận về Tần Lâm khá nhiều, ít nhất nếu bệnh nhân này rơi vào tay của bọn họ, sợ rằng họ cũng sẽ không dễ dàng chữa trị được như vậy.
Đạo diễn Cao cười nói: “Chúng ta còn muốn xem người thứ ba không?”
“Xem! Đương nhiên phải xem!”
Thực ra sau khi hai bệnh nhân này ra ngoài, bọn họ đều đã khẳng định y thuật của Tần Lâm rồi, Tần Lâm chắc chắn là người giỏi nhất trong những người đồng trang lứa.
Nhưng nếu muốn thừa nhận Tần Lâm giỏi hơn bọn họ, thì vẫn còn thiếu chút gì đó, dù sao bọn họ cũng đã nổi danh từ lâu, nên để phải so sánh với một cậu nhóc thì cũng có chút bất mãn.
Vả lại, bọn họ cũng muốn xem xem Tần Lâm còn có kỹ thuật nào nữa không.
Đạo diễn Cao gật đầu, lấy bộ đàm ra rồi nói: “Bệnh nhân thứ ba”.
Lần này là một gia đình ba người, bố mẹ đang bồng một đứa trẻ, đứa bé tầm sáu tuổi, lúc này đang nằm trong vòng tay của bố khóc lóc om sòm.
“Con không đi con không đi, hu hu hu...”
Bố mẹ đều tỏ ra đau lòng: “Đóa Đóa đừng khóc nữa, chúng ta đi gặp bác sĩ một chút là xong”.
“Con không đi con không đi đâu, aa...”
Vừa nhìn thấy đó là trẻ con, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về vị chuyên gia họ Chung.
Vị Chung thần y này chính là chuyên gia về nhi khoa, ông ta có một loạt phương pháp để đối phó với trẻ em.
Thấy đứa trẻ đang khóc, Chung thần y lập tức đứng dậy, sau đó đi tôii chỗ đứa trẻ rồi cười nói.
“Cô bé, mau đến đây, để ông xem cháu như thế nào nhé?”
Vị Chung thần y này khá mũm mỉm, trông vô cùng phúc hậu, nên đâm ra cũng có chút duyên với trẻ con.
Chung thần y bước đến, cô gái nhỏ nhìn ông ta một lượt rồi quay đầu lại, bị Chung thần y dọa cho một phen.
Mặt của cô bé nổi đầy mụn đỏ, từng đám dày đặc, giống hệt như bệnh thủy đậu, nhưng cái này không giống với bệnh thủy đậu thông thường, đỏ không đỏ, lại hơi xanh tím.
Cô bé cảm thấy toàn thân khó chịu, nhìn thấy Chung thần y rồi quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục khóc lóc.
Trẻ con không bao giờ giả vờ ốm, chúng chỉ khóc khi không khỏe và làm cho bố mẹ cảm thấy đau lòng.
“Bác sĩ, xin bác sĩ hãy xem giúp Đóa Đóa nhà tôi!”
Sắc mặt Chung thần y trở nên nghiêm trọng, sau đó nắm lấy tay cô bé để bắt mạch.
Mấy giây sau liền cau mày.
“Bệnh này không dễ chữa, cần phải được châm cứu”.
Cô bé vừa nghe thấy châm cứu, ngay lập tức liền khóc to hơn nữa.
“Con không châm con không châm, con muốn về nhà, aaa...”
Chung thần y hơi lúng túng, cô bé không chịu hợp tác thì phải làm sao đây?
Thực ra khám bệnh cho trẻ con và người lớn không mấy khác biệt, nhưng việc khó khăn nhất chính là trẻ con lại không chịu hợp tác với bác sĩ.
Trẻ con khi ốm thường hay quấy khóc, còn sợ bị tiêm.
Trêи thực tế, châm cứu không hề đau chút nào, các bác sĩ Đông y giàu kinh nghiệm thậm chí có thể khiến bệnh nhân không cảm thấy bất kì cảm giác như đang bị châm cứu, còn không bằng bị muỗii đốt.
Nhưng trẻ con vẫn sợ hãi theo bản năng khi nhìn thấy kim châm, và chúng không chịu hợp tác. truyện đam mỹ
Chung thần y đã mất một lúc lâu nhưng đứa bé vẫn không chịu hợp tác, vừa khóc vừa la om sòm, đặt xuống đất lại nằm ăn vạ, khiến cho Chung thần y phải toát cả mồ hôi hột.
Đạo diễn Cao cảm thấy đã lâu rồi nhưng vẫn không có kết quả, bèn nói.
“Chung thần y, hay là cứ để bác sĩ Tần làm đi”.
Chung thần y thở dài: “Được thôi”.
Ông ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành buồn bực ngồi đó.
Tần Lâm bước lên phía trước nhìn cô bé, sau đó bắt mạch kiểm tra.
Thái độ của cô bé đối với anh cũng chẳng cải thiện là bao, căn bản vẫn không chịu hợp tác.
“Mạch tượng bị phù và yếu, phải châm cứu kết hợp với cây ma hoàng mới có thể chữa trị được”.
“Bệnh của đứa trẻ này đã được người khác chữa bệnh sốt qua đúng không?”
Bố đứa bé gật đầu lia lịa, hệt như gà mổ thóc.
“Đúng đúng, con tôi đã từng khám qua một tên lang băm, nói rằng con bé chỉ bị sốt, cứ chữa như bị sốt là được, kết quả tình hình của con bé lại càng ngày càng tệ!”
Tần Lâm gật đầu, nếu như không phải chẩn đoán sai thì chắc cũng sẽ không nghiêm trọng đến vậy.
Thực ra, hầu hết các bệnh thông thường của mọi người đều không khó trị, hiện nay y học tiến bộ như vậy, căn bản không có bệnh nào là không thể chữa khỏi.
Nhưng chỉ sợ uống nhầm thuốc mà thôi, một khi uống sai thuốc sẽ sinh ra nhiều bệnh rất khó để chữa trị.
Cô bé này bây giờ lại khó chịu như vậy, ngoài những triệu chứng trong người ra thì còn bị gan nóng.
Can hỏa một khi tái phát sẽ làm cho người lớn cáu gắt, chứ đừng nói đến trẻ con.
Chung thần y ở bên cạnh khẽ lắc đầu: “Vô dụng thôi, biết được bệnh cũng chẳng có cách nào, bệnh này không thể nào không châm cứu, nhưng con bé cứ mãi không phối hợp như thế, e rằng không được”.
Con bé còn nhỏ thế này, nếu dùng thuốc an thần thì chắc chắn bố mẹ nó sẽ không chịu.
Hơn nữa, thuốc an thần vô cùng có hại cho trẻ con, bác sĩ cũng không thể nào tùy ý làm thế được.
Tần Lâm nói: “Không sao, để tôi thử xem”.
Nói xong, Tần Lâm lấy ra một túi kim bạc.
Vừa nhìn thấy kim, đứa trẻ ngay lập tức khóc to lên.
“Con không tiêm con không tiêm....”
Tần Lâm cười nói: “Đừng sợ, chú không có tiêm cho cháu, cháu tiêm cho chú có được không?”
Đứa trẻ lập tức ngừng khóc, đột nhiên trở nên vui vẻ: “Được ạ!”
Cho dù có chút khó chịu, nhưng trẻ con mà, vẫn còn rất ham chơi, vừa nghe thấy sẽ được tiêm cho người khác liền vui vẻ trở lại.
Tần Lâm nói: “Nhưng nếu muốn tiêm cho chú thì cháu phải cởi áo ra mới được”.
Cô bé do dự một hồi rồi gật đầu: “Được ạ”.
Sau khi cởi áo ra, cô bé bắt đầu lấy một cây kim bạc đâm vào cánh tay Tần Lâm.
Lúc này, Tần Lâm khẽ đưa cây kim bạc bằng cánh tay còn lại vòng qua lưng cô bé.
Khi cô bé đâm kim vào da của Tần Lâm liền giả bộ đau đớn.
“Ai da...”
‘Ai da’ một tiếng, bỗng tay Tần Lâm đè lên gáy cô bé, đồng thời đâm kim vào huyệt đạo sau gáy.
Cô bé lại không hề có cảm giác gì, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ vì được tiêm cho Tần Lâm, cứ cười khúc khích không thôi.
Chung thần y đột nhiên đứng lên, ba chuyên gia như ngẩn ra.