Âm thanh vang lên, cả ngân hàng lập tức yên lặng, bọn họ muốn thấy, Tần Lâm này rốt cuộc có đang gọi điện thoại cho Hầu Thiếu Long không.
Mấy giây sau, có người bắt máy.
"Cậu Tần phải không? Tôi là Hầu Thiếu Long đây".
Tần Lâm nói: "Chủ tịch Hầu, tôi dùng thẻ của ông để rút tiền tại ngân hàng, bọn họ bảo tôi trộm thẻ của ông".
Đầu bên kia lập tức im lặng, giọng điệu của Hầu Thiếu Long đột nhiên trở nên ác liệt.
"Tên chó má nào không có mắt dám bảo cậu Tần trộm đồ vậy?"
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao!
Đây, đây thực sự là thẻ mà Hầu Thiếu Long đưa cho anh!
Sắc mặt giám đốc Điền thay đổi, không thể nào ngờ được, Hầu Thiếu Long lại đưa tấm thẻ quý giá thế cho người khác?
"Chủ, chủ tịch Hầu? Không đúng! Tôi cần xác nhận thân phận của ông, ông là ông Hầu Thiếu Long phải không ạ? Mời ông chứng minh thân phận của mình!", giám đốc Điền vẫn cứng đầu nói hai câu, dù sao chỉ qua điện thoại cũng thể chứng minh thân phận của đối phương được.
Hầu Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng: "Thân phận của tôi? Anh mù à, anh không tra số điện thoại à? Bảo tôi chứng minh? Anh có đủ tư cách chắc?"
Hầu Thiếu Long là ông hoàng ngành thực phẩm, trong tay có mấy nghìn doanh nhân, loại nhỏ bé như giám đốc Điền, chẳng đáng để ông ấy quan tâm.
Giám đốc Điền bị mắng cho một trận mà sắc mặt thay đổi liên tục, lúc đỏ, lúc trắng, vội vàng tra dãy số điện thoại, phát hiện ra người đó quả nhiên là Hầu Thiếu Long!
Sắc mặt giám đốc Điền có hơi khó coi, vội vàng xin lỗi.
"Xin lỗi chủ tịch Hầu, tôi sẽ xử lý cho ông ngay".
Hầu Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng: "Xin lỗi là xong à? Với tố chất của anh mà cũng có thể làm giám đốc được à? Nói một câu với chủ tịch ngân hàng của các anh, anh đừng làm nữa, cút đi".
Nói xong, Hầu Thiếu Long cúp máy.
Sắc mặt giám đốc Điền khó coi mà cầm lấy thẻ của Hầu Thiếu Long, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
"Hừ, cho dù là Hầu Thiếu Long thì làm được gì chứ, muốn đuổi việc tôi á, mơ đi!"
Giám đốc Điền cầm thẻ của Hầu Thiếu Long, vứt cho Tần Lâm, nói.
"Hôm nay không xử lý, đặt lịch ngày mai rút".
Tần Lâm cười khẩy: "Đây là thẻ vip của ngân hàng các người đấy, có quyền không cần hẹn trước mà rút tiền, anh chắc chắn chứ?"
Giám đốc Điền nổi giận, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhiều lời, đương nhiên là tôi chắc chắn rồi, tôi là giám đốc hay cậu là giám đốc? Bây giờ trong ngân hàng không có nhiều tiền mặt đến vậy, cậu thích đi đâu rút thì rút, cút đi!"
Giám đốc Điền không quan tâm, anh ta có chỗ dựa, anh ta là cháu ngoại của chủ tịch ngân hàng, Hầu Thiếu Long là cái thá gì chứ?
Anh ta chẳng thèm quan tâm, dù có đắc tội người khác thì anh ta cũng chẳng mất việc đâu.
Thái độ của giám đốc Điền khiến Tần Lâm vô cùng khó chịu.
"Thái độ của anh là sao, có chỗ dựa nên không sợ nhỉ?"
Giám đốc Điền cười khẩy: "Cậu nói đúng đấy, tôi có chỗ dựa nên không sợ, cậu làm gì được tôi nào? Nói cho cậu biết, cho dù Hầu Thiếu Long có đích thân đến đây, tôi cũng không quan tâm! Có giỏi thì làm tôi mất việc đi, tôi muốn xem xem ai có bản lĩnh làm được vậy!"
Tần Lâm cười khẩy: "Được, chính miệng anh nói đấy".
Nói xong, Tần Lâm rút thẻ ra, đi đến trước quầy giao dịch đưa cho nhân viên giao dịch.
"Tôi muốn rút toàn bộ tiền trong thẻ".
Nhân viên giao dịch tra thông tin, phát hiện ra trong thẻ có mười triệu, vội vàng nói.
"Thưa anh, cần phải đặt lịch trước thì mới rút được".
"Ừm, đặt lịch vào ngày mai".
"Vâng đã đặt lịch xong cho anh, anh còn cần xử lý việc gì nữa không ạ?"
"Có".
Tần Lâm rút thẻ ngân hàng của mình ra đưa qua.
"Tôi cũng đặt lịch rút tiền thẻ này, rút hết cho tôi".
"Vâng thưa anh, anh chờ tôi tra thông tin ạ...Á? Thưa anh, anh thực sự muốn rút hết sao?"
Nữ nhân viên giao dịch nhìn dãy số trong thẻ ngân hàng, lập tức trợn tròn mắt.
Nhiều, nhiều quá đi mất!
Mắt nữ nhân viên giao dịch di chuyển chuột liên tục trêи màn hình, cần mấy giây mới có thể xem hết, từ khi cô ấy làm ngành ngân hàng đến nay đã bao nhiêu năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một khách hàng có số dư tài khoản khủng khϊế͙p͙ thế này.
"Giám đốc, làm, làm sao bây giờ?"
Giám đốc Điền nhíu mày: "Đây là thẻ của ngân hàng chúng ta à?"
Rút tiền liên ngân hàng, ngân hàng có quyền từ chối.
Nữ nhân viên giao dịch nhìn thẻ đen của Tần Lâm nói.
"Giám đốc, đây là thẻ của tổng ngân hàng Hoa Hạ, có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào".
Thẻ của tổng ngân hàng Hoa Hạ là đại diện cho việc bất kỳ ngân hàng nào cũng phải phục vụ cho anh, có thể rút tiền ở bất kỳ đâu, không phải là rút tiền liên ngân hàng.
Giám đốc Điền lạnh lùng hừ một tiếng: "Thế thì cho cậu ta rút! Cho cậu ta đặt lịch, tôi xem cậu ta rút được bao nhiêu!"
Bọn họ là ngân hàng Nông Thương Tỉnh Lỵ, mất một khách hàng mà thôi, hoàn toàn không đáng để quan tâm, loại khách hàng như Tần Lâm là cái thá gì chứ?
Giám đốc Điền mặc dù là giám đốc nhưng là loại người ếch ngồi đáy giếng.
Một khách hàng thì có bao nhiêu tiền chứ? Cho dù có là loại có mấy chục triệu đi chăng nữa thì với một ngân hàng lớn như bọn họ thì cũng chẳng đáng gì.
Sắc mặt nữ nhân viên giao dịch tái mét, nhìn giám đốc nói.
"Giám đốc Điền, nếu rút toàn bộ...thì kho của chúng ta chắc không đủ!"
Giám đốc Điền sững sờ: "Cái gì? Kho không đủ? Cô nói vớ vẩn gì thế, cô có biết kho của chúng ta có bao nhiêu tiền không?"
Một ngân hàng quy mô lớn trong kho thường có rất nhiều tiền.
Sắc mặt của nữ nhân viên giao dịch vô cùng khó coi: "Giám đốc, anh xem....kho của chúng ta không đủ tiền".
Giám đốc Điền đi đến trước màn hình máy tính, nhìn số dư tài khoản của Tần Lâm, mắt lập tức trợn to.
"Cái gì?!"
Giám đốc Điền mắt chữ A mồm chữ O, nhìn dãy số dài loằng ngoằng kia, còn không biết nên đếm thế nào.
"Có nhầm không? Có phải hệ thống có vấn đề không?"
Nữ nhân viên giao dịch cũng cạn lời: "Giám đốc, đây là máy tính của ngân hàng chúng ta, sao có thể có lỗi được?"
Nhiều tiền như vậy, nữ nhân viên giao dịch cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể nhấc máy bàn lên, gọi cho chủ tịch ngân hàng.
"Chủ tịch Triệu à? Ngân hàng xảy ra chuyện rồi, ông mau qua đây đi ạ!"
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông đeo kính đen đi từ ngoài vào, đây chính là chủ tịch Triệu.
Chủ tịch Triệu mệt mỏi chạy đến: "Xảy ra chuyện gì?"
Nữ nhân viên giao dịch nói.
"Chủ tịch, anh đây muốn đặt lịch rút tiền, muốn rút toàn bộ tiền trong thẻ".
Chủ tịch Triệu nhíu mày: "Thì làm sao, đặt lịch thì đặt thôi, có gì kinh khủng đâu!"
Nữ nhân viên giao dịch ngại ngùng nói: "Chủ tịch, ông xem số dư...."
Chủ tịch Triệu nhìn màn hình máy tính, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Á? Đây là vị khách quý nào?"
Nữ nhân viên giao dịch chỉ vào Tần Lâm đang ngồi bên ngoài tủ kính.
Chủ tịch Triệu vội vàng chạy đến, đứng trước mặt Tần Lâm, duỗi tay ra, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
"Chào cậu, tôi là chủ tịch ngân hàng Triệu Quế Điền".
Tần Lâm chẳng thèm để ý đến ông ta, vẫn ngồi trêи ghế, gõ tay theo nhịp lên quầy đá cẩm thạch, lạnh lùng nói.
"Không có hứng làm quen ông, rút điền cho tôi đi".
Triệu Quế Điền hơi sững sờ, ngượng ngùng nói.
"Thưa cậu, chúng tôi không biết đã đắc tội với cậu ở điểm nào, nếu mà rút chỗ tiền này ra, ngân hàng của chúng tôi sẽ phá sản mất, mong cậu giơ cao đánh khẽ".
Nếu rút nhiều tiền trong kho như vậy, chuỗi cung ứng tiền sẽ bị đứt, có người muốn gửi tiền thì còn được chứ, nếu như có người đến rút tiền, không rút được thì chắc chắn xảy ra chuyện!
Triệu Quế Điền không chịu nổi trách nhiệm lớn thế này đâu.
Tần Lâm lạnh lùng cười một tiếng: "Cũng không đến mức đắc tội".