Mặt giám đốc Điền lập tức xám như tro, sắc mặt vô cùng khó coi.
Những người khác cũng lộ ra vẻ khinh khỉnh, chẳng phải anh giỏi lắm sao, chẳng phải nói ai cũng không đuổi được anh sao? Bây giờ thì thế nào?
Triệu Quế Điền lúc này mới hiểu ra, chẳng trách quý khách đây lại đột nhiên muốn rút nhiều tiền đến vậy, hóa ra là giám đốc Điền đắc tội người ta!
"Điền Long! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Lúc này thì không thể giấu được nữa, giám đốc Điền kể lại toàn bộ sự việc, mặt Triệu Quế Điền tái xanh.
Giơ tay tát một phát.
Bốp một tiếng, mặt giám đốc Điền lập tức xuất hiện năm đầu ngón tay.
"Đồ ngu! Mày muốn chết à!"
Triệu Quế Điền tức phát điên, không ngờ thằng cháu ngoại ngu xuẩn này lại có thể gây ra chuyện lớn đến thế!
Đắc tội cậu Tần đây không nói, còn đắc tội cả chủ tịch Hầu Thiếu Long!
Nếu như bị chủ tịch Hầu trách tội, ngân hàng của bọn họ sau này chắc không làm ăn được nữa!
"Cậu, cháu sai rồi..."
Giám đốc Điền lúc này mới biết không dây được vào Tần Lâm, làm việc ở ngân hàng, nhìn thấy biết bao nhiêu người có tiền, nhưng giàu đến mức như Tần Lâm thì chưa từng nghe thấy.
Kẻ giàu có thế này sao không ai quen nhỉ? Hơn nữa lại đích thân đến rút tiền, không đem theo trợ lý thư ký gì, ai mà nhận ra anh là người giàu chứ.
Triệu Quế Điền lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu sớm xin lỗi thì đã không xảy ra chuyện rồi? Mày cút đi, thu dọn đồ đạc, mày bị đuổi việc rồi!"
Mặt giám đốc Điền xám như tro, lương giám đốc ở ngân hàng không phải là thấp, tự nhiên lại bị đuổi, lúc này giám đốc Điền hối hận vô cùng.
Tần Lâm nói: "Nếu đã vậy, tôi không rút tiền nữa, nhưng nếu sau này tôi còn gặp lại người này ở ngân hàng thì tôi sẽ rút sạch toàn bộ tiền".
Mặt Triệu Quế Điền biến sắc, vội vàng cười nói.
"Vâng, vâng, vâng, cậu yên tâm, nhất định sẽ không xảy ra sự việc như này lần thứ hai đâu, sau này tôi sẽ không tuyển dụng cậu ta nữa".
Vì bát cơm của mình, đừng bảo là cháu ngoại, cho dù có là con trai mình thì cũng không cần.
Trần Nham Thạch đứng bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O, mặt mày sững sờ đi theo.
Ra đến cổng, Trần Nham Thạch thử dò hỏi.
"Tiểu Tần à, thẻ của cháu có bao nhiêu tiền vậy? Sao bọn họ lại kinh ngạc đến vậy?"
Có thể khiến chủ tịch ngân hàng cúi đầu, thì trong đấy phải có bao nhiêu tiền chứ?
Trần Nham Thạch lúc trước cũng chỉ nghĩ Tần Lâm ăn lương nhờ việc chữa bệnh, không ngờ anh lại có tiền đến vậy?
Tần Lâm cười khẩy: "Có bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến bác? Tí nữa cháu đưa bác sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn, rồi đưa Trần Diên đi, về sau chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa".
Trần Nham Thạch hơi ngượng, nhắm mắt cười hai tiếng.
"Ha ha, Tiểu Tần nói gì vậy, chúng ta là người một nhà mà, sính lễ nào mà chẳng là sính lễ, vừa nãy bác hơi tức giận, không cần đâu, chỗ sính lễ này bác không cần nữa, chuyện một đời của hai đứa, hai đứa tự nghĩ là được".
Trần Nham Thạch cười hai tiếng, vội vàng chạy từng bước lớn về phía trước, sợ Tần Lâm hối hận.
Về đến nhà họ Trần, Trần Linh cười ha ha nói.
"Bố, tên họ Tần kia lại dây vào phiền phức gì à? Bố đã dạy cho anh ta một bài học chưa?"
Lời vừa dứt, Trần Nham Thạch trừng mắt, quay đầu tát một phát.
Bốp một tiếng, cú tát "tiếp xúc" với mặt của Trần Linh, Trần Nham Thạch trợn mắt mắng.
"Nói vớ vẩn gì thế, đó là anh rể con, sau này tôn trọng một chút đi!"
Trần Linh bị ăn tát, lập tức sững sờ.
Anh rể?
Chuyện gì thế này?
Bố mình làm sao vậy?
Vừa nãy nghe điện thoại còn đùng đùng khí thế bảo phải đánh tên đó mà, kết quả sao bây giờ lại nói đỡ cho Tần Lâm?
"Bố, bố nhầm à, con mới là con gái bố!"
Trần Nham Thạch trợn mắt nhìn cô ta: "Vớ vẩn, bố còn không biết con là con bố chắc? Đây là bạn trai của chị cả của con, sau này là anh rể con, tôn trọng cậu ấy một chút! Sau này không được phép vô lễ với anh rể con, không thì bố sẽ xử lý con!"
Nói xong, Trần Nham Thạch nói với bảo mẫu.
"Hôm nay nấu nhiều món một chút, ít nhất cũng phải mười sáu món, tôi với con rể phải uống mấy ly! Chẳng phải có người tặng Lafite sao, mở ra".
Trần Nham Thạch tự nhiên thay đổi thái độ khiến cả nhà sững sờ, chuyện gì thế này?
Ngay cả Trần Diên cũng trợn tròn mắt, mặt mày kinh ngạc.
Nhìn Tần Lâm, hỏi nhỏ.
"Cậu đi đâu với bố tôi thế? Sao bố tôi đối tốt với cậu vậy?"
Về lý mà nói, cho dù Tần Lâm thực sự đưa sính lễ, thái độ của Trần Nham Thạch với anh không thể nào tốt như bây giờ được, đưa hơn sáu triệu, khi ông ta về nhất định sẽ làm gì đó, hoặc là phung phí vào đồ hiệu, hoặc là đưa cho mỗi người một ít, hoặc ít nhất cũng phải mua một chiếc xe.
Nhưng bố lại không làm vậy, có vẻ như thực sự không lấy tiền của anh.
Nhưng không lấy tiền, thái độ lại chuyển biến tốt vậy sao, cô ấy thực sự hiếu kỳ.
Buổi tối, nhà họ Trần quây quần bên bàn lớn trong sân, ăn bữa cơm thịnh soạn.
Hôm nay trong nhà có nhiều thay đổi, ai ai cũng vui vẻ, đặc biệt là Trần Nham Thạch, trêи bàn rượu liên tục mời rượu Tần Lâm, câu nào câu nấy con rể, như vừa nhặt được một đống vàng vậy, vui vẻ không thôi.
Trần Diên ở bên cạnh buồn bực vô cùng, tên Tần Lâm này đến cùng cho bố mình uống mê hồn dược gì vậy?
Ăn no xong, Trần Nham Thạch đột nhiên nói.
"Đúng rồi, ngày mai em gái của các con về nước, ai muốn đi đón?"
Mọi người đều lắc đầu: "Bố, mai có rất nhiều người hẹn nhà ta bàn chuyện làm ăn, hình như cả nhà phải đi".
"Để chị cả đi đi".
Trần Diên nhíu mày: "Con không đi được, mai bệnh viên của con có buổi hội chẩn với mấy chuyên gia, con cần phải tham dự".
Bác sĩ còn bận hơn doanh nhân, hơn nữa Trần Diên còn là phó viện trưởng, chữa bệnh cứu người là bổn phận của cô.
Trần Nham Thạch nghĩ: "Con rể, hay là ngày mai phiền cháu một chút, cháu đón con bé giúp bác được không?"
Tần Lâm sững sờ, vốn nghĩ mai có thể về, chơi ở tỉnh lỵ hai ngày rồi, đều là vì Trần Diên nhờ.
Bây giờ xem ra, lại phải ở lại thêm ngày nữa?
Trần Diên nhìn Tần Lâm với ánh mắt khẩn cầu, có hơi ngại ngùng.
Tần Lâm nói: "Được, không thành vấn đề".
Trần Diên lôi điện thoại ra, lén nhắn tin qua Zalo cho Tần Lâm.
"Coi như lần này tôi nợ cậu, lần sau tôi sẽ cố gắng giúp cậu!"