"Thầy Mạnh, thầy đừng để ý, anh ta là anh rể của Trần Khả Nhi, phụ huynh của sinh viên, chắc là người ngoài ngành, thầy chấp nhặt với anh ta làm gì!"
Viện trưởng Mạnh là người vốn để ý chuyện nhỏ nhặt, làm gì cũng vô cũng cẩn thận, vậy nên mọi người không dám đùa với ông ấy.
Hơn nữa, Tần Lâm chỉ là phụ huynh sinh viên, cho dù là người trong ngành thì với tuổi tác của anh thì cùng lắm là phó chủ nhiệm hoặc là chủ nhiệm mà thôi.
Trình độ của chủ nhiệm sao bằng chuyên gia chứ, càng không bằng giáo sư có kinh nghiệm như viện trưởng Mạnh.
Để anh đến hội thảo chuyên gia so tài với viện trưởng Mạnh thì đúng là đùa mà?
Viện trưởng Mạnh vừa nghe thấy là phụ huynh thì sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút, thực sự không có yêu cầu cao với phụ huynh của sinh viên, nếu quá để ý thì sẽ dễ dẫn đến mâu thuẫn.
"Hừ, phụ huynh của sinh viên cũng không được nói bừa như vậy, trình độ y thuật không phải là thứ có thể nói vớ vẩn được".
Tần Lâm nghe xong, cười nhạt: "Tôi đâu có nói bừa đâu, với cách nhìn của ông về mối quan hệ giữa y tá và bác sĩ, thì chắc trình độ của ông cũng tầm thường thôi".
Giáo viên hướng dẫn:...
Trần Khả Nhi:...
Viện trưởng Mạnh:...
Ba người đều sững sờ.
Anh gì ơi, anh không thấy viện trưởng đang nhường anh rồi à? Anh có ý gì vậy, nhường anh anh không chịu, cứ cố sống cố chết so đo với viện trưởng làm gì?
Viện trưởng Mạnh cũng kinh ngạc, thằng nhãi này dám kiêu ngạo đến thế?
"Được, được thôi! Đi thôi, vừa hay, phòng họp bên cạnh đang có rất nhiều chuyên gia từ nhiều nước khác nhau, có vấn đề gì chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận!"
Nói xong, viện trưởng Mạnh liền đi vào trong phòng họp bên cạnh.
Trần Khả Nhi vội vàng kéo Tần Lâm lại và nói: "Anh rể, hay là thôi đi, em thấy thế là được rồi đấy! Nếu anh tiếp tục tranh luận với viện trưởng Mạnh, người bị mất mặt sẽ là anh đấy!"
Tần Lâm cười nhạt: "Sao em chắc người mất mặt là anh?"
Nói xong, Tần Lâm liền đi đến phòng họp bên cạnh.
Nhắc đến phương diện học thuật, viện trưởng Mạnh vô cùng kỹ tính, nhưng Tần Lâm cũng kỹ tính như vậy, những phương diện khác có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng về y thuật, nhất định không thể qua loa được.
Sau khi vào phòng họp, nhiều người đàn ông và phụ nữ trung niên đang ngồi quanh chiếc bàn trong phòng họp, đợi viện trưởng Mạnh đến.
"Giới thiệu với mọi người, đây là phụ huynh sinh viên của tôi, cậu ta nghi ngờ trình độ của Mạnh Triệu Lâm tôi, vừa hay trước mặt mọi người, chúng ta thảo luận một chút".
Nói đến nghiên cứu thảo luận, thái độ của Mạnh Triệu Lâm không quá tốt, ra vẻ hùng hổ dọa người, rõ ràng là đang ra oai với Tần Lâm.
Đám chuyên gia bên dưới che miệng mà cười, biết bệnh của viện trưởng Mạnh lại tái phát rồi, so đo với cả phụ huynh của sinh viên.
Phụ huynh của sinh viên trẻ như thế này, nhất định không có năng lực, biết đâu còn là người ngoài ngành, cứ bắt người ta đến đây để đối chất, đây chẳng phải là muốn cậu phụ huynh này mất mặt sao?
"Viện trưởng Mạnh, thôi bỏ qua đi, trình độ của ông thì có gì để chất vấn chứ? Ha ha ha...”
"Đúng vậy đó, có gì chất vấn được chứ, làm thầy giáo bao nhiêu năm thế, có vô số học trò, bao nhiêu người từng được ông dạy qua, trình độ của ông mà không ổn thì thế nào mới là ổn đây?"
"Ha ha, cậu phụ huynh này, cậu đừng đùa nữa, đây là buổi hội thảo nghiên cứu chuyên ngành, chắc cậu nghe không hiểu đâu".
Tần Lâm nhìn trêи bảng đen phía sau phòng họp có viết mục tiêu của buổi hội thảo, về sự quan trọng của điều dưỡng viên.
Tần Lâm cười khẩy nói: "Thảo luận đề tài này với ông ta, có vẻ như trình độ của mấy người cũng không ra gì".
Lời Tần Lâm lại dấy lên sóng to gió lớn, mấy người bên dưới đều trợn to mắt, mặt mày kinh ngạc.
Hay lắm, thằng nhãi, chẳng trách viện trưởng Mạnh cứ kêu cậu đến đây, có vẻ như cậu không biết trời cao đất dày là gì rồi?
Dám khiêu chiến nhiều chuyên gia như vậy, cậu điên rồi à?
"Ha ha, người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất dày là gì, nhiều chuyên gia như vậy đang đứng ở đây mà có phần cho cậu nói sao?"
Viện trưởng Mạnh cười khẩy: "Đừng! Để cậu ta nói! Tôi muốn xem xem, Mạnh Triệu Lâm tôi chỗ nào không ổn mà để phụ huynh của sinh viên có thể chất vấn!"
Tần Lâm không khách khí, đứng trêи bục giảng, cầm lấy quyển luận văn của Trần Khả Nhi mà nói.
"Quyển luận văn này bàn về sự quan trọng của điều dưỡng viên trong mối quan hệ giữa điều dưỡng viên và bác sĩ, nghe nói mấy người đều bác bỏ?"
Viện trưởng Mạnh nói: "Không sai, quyển luận văn này do đích thân tôi loại bỏ, bên trong đã phóng đại tác dụng của điều dưỡng viên, không phù hợp với thực tế".
Tần Lâm nói: "Thực tế? Ý của ông là, điều dưỡng viên không quan trọng như vậy?"
Viện trưởng Mạnh lắc đầu: "Đương nhiên không phải, bác sĩ là bác sĩ, điều dưỡng viên và điều dưỡng viên, tác dụng của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, tác dụng của điều dưỡng viên là duy trì tình trạng bệnh và trợ giúp cho bác sĩ, cậu nói đi, chẳng nhẽ điều dưỡng viên lại quan trọng hơn bác sĩ sao?"
Lời của viện trưởng Mạnh nhận được sự đồng tình của mọi người, bên dưới đa phần đều là bác sĩ.
Bác sĩ mới là người có địa vị chính trong mối quan hệ giữa bác sĩ và điều dưỡng viên, dù sao người chữa bệnh là bác sĩ, y tá chỉ làm những công việc khác, nhưng nếu xét về tính quan trọng thì bác sĩ vẫn hơn một chút.
Tần Lâm cười khẩy: "Bảo trình độ của mấy người kém là đã nể mặt mấy người rồi, theo như tôi thấy mấy người đúng là ngu!"
Tần Lâm nói xong, tất cả mọi người đều nổi giận mà nhìn anh!
Dám bảo bọn tôi ngu dốt?
Trong phòng này đều là những chuyên gia cấp cao của tỉnh lỵ, trụ cột của các bệnh viện lớn, ai dám nói bọn họ ngu dốt chứ?
Sắc mặt viện trưởng Mạnh đen xì, giọng điệu đã không còn ôn hòa nữa.
"Cậu phụ huynh này, đừng cho rằng cậu là phụ huynh của sinh viên mà cậu có thể muốn nói gì thì nói, chuyện hôm nay, nếu như cậu không nói rõ, tôi sẽ đòi cậu bằng được một lời giải thích!"
Tần Lâm cười nhạt nói.
"Điều dưỡng viên đã có từ thời xa xưa, trong những năm đầu, bác sĩ phải thông thạo cả điều trị và điều dưỡng, nhưng những năm gần đây, điều dưỡng được tách ra."
"Bởi vì kiến thức của bác sĩ vô cùng phức tạp, khó có thể nắm bắt toàn diện, còn điều dưỡng viên cũng giống như vậy, cứ như xây dựng lại một môn học mới, vậy nên hai bên mới được phân ra, coi như là nghiên cứu riêng, để có thể để cho đời sau có thể học tập tốt hơn".
"Nhưng trêи thực tế, qua sự thay đổi của nhiều năm, tính chất của điều dưỡng viên đã bị thay đổi, điều dưỡng viên không phải là trợ lý của bác sĩ, điều dưỡng viên vốn cũng có thể chữa bệnh".
"Mấy người biết, Biển Thước thần y năm đó, người tạo ra Hộ Tâm Cửu Châm không?"
Vừa nãy mọi người còn nhao nhao lên, kết quả sau mấy câu, tất cả đều yên lặng.
Cái gọi là người tròn nghề vừa ra tay liền biết là được hay không, Tần Lâm vừa mở miêng, mọi người đã biết đây là người trong ngành.
Chắc chắn không phải là loại phụ huynh tranh cãi vô lý, mà là người trong ngành thực sự.
Đặc biệt là câu cuối cùng của Tần Lâm khiến mọi người rơi vào nghi vấn.