Y Võ Song Toàn

Chương 538: Phí quản lý tài sản cao ngất ngưởng



Tống Tiểu Phương vừa nhìn thấy, hai mắt liền sáng lên, vị trí thật là tốt!

Gần núi gần biển, môi trường trong lành, phong thủy lại tốt!

“Được được được, kí hợp đồng đi!”

Ba người cùng ngồi vào bàn, sau đó có một giám đốc kinh doanh đến để cho bọn họ kí hợp đồng.

“Thưa bà, có cần tôi giới thiệu nội dung hợp đồng không?”

Tống Tiểu Phương gật đầu: “Vậy cậu nói đi”. Bọn họ chưa từng mua nhà, cũng không biết quy trình mua nhà.

Sau khi giám đốc kinh doanh nói vài câu, cả ba người đều mù tịt, người không có học thức đương nhiên sẽ không hiểu, giống hệt như vịt nghe sấm mà thôi.

Bọn họ càng nghe càng thấy phiền: “Được rồi, được rồi, không cần giới thiệu nữa, trực tiếp kí hợp đồng đi”.

“Vâng, vui lòng kí tên và in dấu vân tay”.

Vừa dứt lời, bọn họ liền bắt đầu làm quy trình thủ tục.

Sau khi kí hợp đồng, ba người liền đi vào nhà, cảm thấy vô cùng phấn khích khi được ở trong một căn nhà được trang hoàng lộng lẫy đến vậy.

Sau đó, giám đốc quản lý tài sản tiến đến và nói.

“Xin chào bà, vui lòng thanh toán phí quản lý tài sản”.

“Căn biệt thự của chúng tôi là tốt nhất ở khu này, mỗi năm cần phải trả ba trăm nghìn tệ phí quản lý tài sản, thanh toán mười năm một lần, xin mời bà”.

Tống Tiểu Phương sững sờ.

“Hả? Mười năm phí quản lý tài sản? Một năm ba trăm nghìn?”

Tống Tiểu Phương ngây người ra, từ trước đến giờ bà ta chưa từng được nghe qua phí quản lý tài sản đắt đến như vậy, đây là giá trêи trời mà!

“Tại sao lại đắt như vậy, phí quản lý tài sản của người khác chỉ hai ba tệ một mét vuông mà thôi!”

Giám đốc quản lý tài sản cười nhạt: “Thật xin lỗi bà, ở đây là Học viện Thiên Quang, nên nội dung của các dịch vụ tài sản cũng khác nhau, vừa rồi tôi cũng đã giải thích qua cho bà trong hợp đồng, phí quản lý tài sản mỗi năm là ba trăm nghìn tệ, lần thanh toán đầu tiên là mười năm, nếu bà không trả, chúng tôi sẽ cưỡng chế lấy lại căn nhà và bà sẽ phải bồi thường ba trăm nghìn tiền vi phạm hợp đồng”.

Sắc mặt Tống Tiểu Phương lập tức thay đổi, đột nhiên trở nên hoảng sợ.

Không trả được phí quản lý tài sản còn phải đền tiền ư?

“Vừa rồi ký hợp đồng các người cũng đâu có nhắc tới!”

Giám đốc vẫn giữ nụ cười nhạt: “Chúng tôi đã nói rồi, bà cũng đã nghe rồi, hơn nữa, tôi cũng đã nhiều lần xác nhận nội dung hợp đồng với bà, chúng tôi đã ghi hình lại toàn bộ quá trình kí hợp đồng, nếu bà cho rằng có vấn đề thì có thể đi kiểm tra lại camera”.

Sắc mặt Tống Tiểu Phương xám xịt như xác chết, lúc này bà ta mới nhận ra tầm quan trọng của tập hợp đồng vừa kí.

Lão Phạm nói: “Không sao, chúng tôi có tiền! Chẳng phải chỉ là phí quản lý tài sản mười năm thôi sao, lát nữa chúng tôi sẽ đi quẹt thẻ!”

Cả ba người đều cảm thấy sợ hãi, may mà đòi Tần Lâm mười triệu, nếu không sau khi kí hợp đồng lại không có tiền trả phí quản lý tài sản, còn phải bồi thường thì đào đâu ra tiền chứ!

Sau khi vào nhà và chiêm ngưỡng một hồi, bọn họ liền đi và ga ra.

Có một chiếc Mercedes-Benz đang đậu trong ga ra, tuy chỉ là một chiếc C-Class, nhưng vẫn là một chiếc Mercedes-Benz!

Ba người ngồi lên chiếc xe mới này, tận hưởng niềm vui.

“Thật tốt quá, con đang lái một chiếc Mercedes-Benz này! Bố mẹ ngồi vững nhé, con sẽ đưa hai người đi dạo một vòng!”

Lão Phạm cau mày: “Con trai à, bằng lái xe của con vẫn chưa có, con đừng lái đi lung tung thì hơn!”

Phạm Dương không thèm quan tâm: “Không sao đâu, con chỉ lái trong khu này mà thôi, không ra ngoài là được, ở đây cũng chẳng có cảnh sát giao thông”.

Nói xong, Phạm Dương đạp ga, khởi động máy.

Brừm!

Kết quả vừa ra khỏi ga ra, vì đạp ga quá mạnh nên đã trực tiếp đụng phải một chiếc Bentley.

Chủ nhân chiếc Bentley bước xuống, sau đó cau mày.

“Anh lái xe kiểu gì thế? Xuống đây mau!”

Sắc mặt Phạm Dương thay đổi rõ rệt, nhanh chóng xuống xe kiểm tra.

Phạm Dương nhìn thấy vết đâm mà bàng hoàng, cửa xe Bentley bị bẹp dúm, chiếc Mercedes của anh ta còn kinh khủng hơn.

Xe của mình thì không sao, nhưng chiếc Bentley của người ta thì chắc chắn phải sửa.

“Người anh em, hay là chúng ta tính riêng đi...”, Phạm Dương nói với vẻ chột dạ.

Chủ nhân của chiếc Bentley cau mày: “Tính riêng à? Nếu muốn vậy thì hãy đi đến cửa hàng 4s, để tôi cho người xem mức độ tổn thất”.

Nói xong, chủ chiếc Bentley gửi video cho một người bạn, sau đó gọi điện thoại, sau khi trao đổi một hồi rồi quay sang nói với Phạm Dương.

“Tôi hỏi rồi, nếu sửa riêng thì phải mất khoảng năm trăm nghìn tệ”.

“Cái gì!”

Phạm Dương sững người ra, tiền sửa xe hơn năm trăm nghìn ư? Chiếc Mercedes của anh ta chỉ có bốn trăm nghìn mà thôi!

Phí sửa chiếc Bentley này cũng quá đắt rồi đấy!

Lão Phạm bước ra rồi nói: “Không sao đâu con trai, chẳng phải chúng ta có bảo hiểm hay sao, gọi bên bảo hiểm đi!”

Lúc này Phạm Dương mới ngộ ra: “Đúng đúng đúng, xe mới có bảo hiểm, chúng ta gọi bên bảo hiểm đi!”

Chủ nhân chiếc Bentley cũng không vội, chiếc xe đắt như vậy thì gọi bảo hiểm cũng là chuyện đương nhiên.

Phạm Dương nhanh chóng nhìn lướt qua nhãn bảo hiểm được dán trong xe, sau đó gọi điện cho công ty bảo hiểm, chẳng mấy chốc bên đó đã cho người đến nơi.

“Anh Phạm có đúng không, xin mời anh lấy bằng lái ra”.

Phạm Dương sững ra một lúc, mặt hơi biến sắc: “Chậc chậc, tôi quên mang theo mất rồi”.

“Quên? Chứng minh thư cũng được, chúng tôi có thể kiểm tra”.

“Tôi, tôi cũng không mang theo chứng minh thư...”

“Số chứng minh thư cũng được”.

Phạm Dương né tránh ánh mắt mấy lần, vẻ mặt cũng hết sức kỳ lạ, cuối cùng đành nói sự thật

“Tôi, tôi không có bằng lái xe, tôi vẫn chưa thi đậu môn hai!”

Sắc mặt của nhân viên bảo hiểm chợt thay đổi: “Xin lỗi anh, lái xe mà không có giấy phép chính là hành vi phạm pháp, còn gây ra hư hỏng xe, chuyện này công ty bảo hiểm của chúng tôi sẽ không phải bồi thường”.

Nhân viên bảo hiểm nói xong liền gọi ngay cho cảnh sát.

Công ty bảo hiểm từ chối thanh toán cho các hành động bất hợp pháp khi lái xe như say rượu, không bằng lái và do ma túy, số tiền bồi thường năm trăm nghìn này Phạm Dương phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!

Ngay sau đó, cảnh sát giao thông đã đến, trực tiếp tạm giữ Phạm Dương và chiếc xe của anh ta.

Nhìn thấy cảnh sát đưa Phạm Dương đi, Tống Tiểu Phương vô cùng hoảng loạn, vội vàng nói.

“Đừng, đừng bắt con tôi đi, chúng tôi đền tiền, chúng tôi có tiền mà!”

Người cảnh sát vô cùng lịch sự: “Chúng tôi bắt giữ anh ta vì lái xe không có bằng lái, anh ta vẫn phải bồi thường thiệt hại cho chủ sỡ hữu chiếc Bentley, nếu đã có tiền thì mau đi rút đi”.

Hai người Tống Tiểu Phương vội vàng lấy thẻ ngân hàng, bắt taxi đến đến ngân hàng với bộ dạng buồn bã, đây rõ ràng đang là chuyện vui, tại sao hôm nay mọi thứ lại không được suôn sẻ như vậy chứ!

“Ông này, ông nghĩ chiếc thẻ ngân hàng này có nhiều tiền như vậy sao?”

Chiếc thẻ này vô cùng tinh tế, bên trêи còn khắc chữ ‘Hầu’.

Đó là tấm thẻ mà Hầu Thiếu Long đã đưa cho Tần Lâm trước đây.

Lão Phạm cầm lấy tấm thẻ ngân hàng quan sát: “Chắc không có vấn đề gì đâu, chiếc thẻ này trông cao cấp quá, hơn nữa bà nhìn xem, anh của Nha Nha tặng xe và nhà đều là thật, chẳng lẽ lại còn giả được sao?”

Tống Tiểu Phương vẫn có chút lo lắng, mặc dù Tần Lâm đã cho nhà và xe, nhưng bà ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi cả hai đến ngân hàng, bọn họ liền đưa thẻ ra.

“Xin chào, tôi muốn rút tiền”.

“Rút bao nhiêu?”

“Chuyện này... có bao nhiêu thì rút bấy nhiêu”.

Tống Tiểu Phương cũng không rõ trong thẻ có bao nhiêu tiền, hơn nữa, một lần có thể rút bao nhiêu, nói không chừng còn phải hẹn trước, cứ xem xem nhân viên ngân hàng giải quyết thế nào đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.