Y Võ Song Toàn

Chương 539: Trộm thẻ



Cô gái ở quầy giao dịch lấy thẻ ngân hàng, phát hiện trêи thẻ không có dải từ nên lập tức tìm giám đốc.

“Giám đốc, anh xem tấm thẻ này...”

Giám đốc sững ra một lúc: “Đây chẳng phải là thẻ của chủ tịch Hầu sao? Chủ tịch Hầu đến rồi à?”

Những nhân viên ngân hàng này đương nhiên sẽ biết khách hàng lớn của bọn họ, ai lại không biết chủ tịch Hầu Thiếu Long chứ?

Giám đốc nhanh chóng ra ngoài để chào hỏi chủ tịch Hầu.

Sau khi đến nơi, phát hiện đó không phải là Hầu Thiếu Long, cũng không phải thư ký hay trợ lý của Hầu Thiếu Long.

Giám đốc cau mày, nói.

“Xin hỏi, hai vị có biết chủ nhân tấm thẻ này là ai không?”

Tống Tiểu Phương sững ra một lúc: “Biết, là Tần Lâm”.

Tần Lâm đưa thẻ nên bà ta cho rằng Tần Lâm chính là chủ thẻ.

Nghe Tống Tiểu Phương nói xong, giám đốc chợt nhíu mày, mỉm cười nói đợi một lát.

Sau đó quay lại, bấm số 113.

Một lúc sau, hai cảnh sát đến ngân hàng, trực tiếp bắt giữ hai người Tống Tiểu Phương.

“Các người làm gì thế, tại sao lại bắt tôi!”

“Thật xin lỗi bà, xin bà phối hợp cho, chúng tôi nghi ngờ hai người đã ăn cắp thẻ ngân hàng, vui lòng quay về để điều tra!”

Tống Tiểu Phương giãy dụa: “Các người làm gì vậy, chúng tôi không có, đừng động vào tôi!”

Tống Tiểu Phương xô đẩy một hồi, sau đó còn tát thẳng vào mặt viên cảnh sát.

“Hành hung cảnh sát? Chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với bà!”

Vốn dĩ chịu hợp tác thì sẽ không có chuyện gì, nhưng Tống Tiểu Phương lại dám ra tay với cảnh sát, cản trở người thi hành công vụ, hai cảnh sát trực tiếp tóm Tống Tiểu Phương lại, sau đó còng tay bà ta.

Lúc này, một nhà ba người đều đã đoàn tụ trong đồn cảnh sát.

Đương nhiên bọn họ sẽ không quẹt thẻ được, nhà bị lấy lại vì không trả được tiền quản lý tài sản, nếu không đủ tiền trả cho chủ xe Bentley thì chỉ có thể đem chiếc xe của bọn họ đi gán nợ mà thôi.

Tống Tiểu Phương hoàn toàn không thể nào ngờ rằng lòng tham của mình đã khiến cho cả gia đình từ hai bàn tay trắng thành nợ nần chồng chất.

...

Sau khi Nha Nha trở về từ biệt thự, cô bé đã coi đó như nhà của mình.

Dì Phùng nói với Tần Lâm: “Thiếu gia, tuy Nha Nha không phải người nhà họ Tần chúng ta, nhưng phía ngoại của cô bé vẫn còn người, mấy ngày gần đây cũng có không ít người đến hỏi tôi, muốn nhận quyền nuôi dưỡng Nha Nha”.

Tần Lâm cau mày: “Muốn quyền nuôi dưỡng Nha Nha? Bọn họ định làm gì?”

Dì Phùng thở dài, lấy trong túi ra một tập tài liệu, rồi đưa cho Tần Lâm.

“Cậu xem đi”.

Tần Lâm nhìn sơ qua một lượt, ra là di chúc.

Di chúc này thực sự là do chú viết!

Đương nhiên, việc viết di chúc không có nghĩa là linh cảm bản thân sắp chết, ông ấy chỉ muốn mọi chuyện xong xuôi mà thôi.

Nội dung di chúc của chú không nhiều, đại khái là để lại một tòa bất động sản cho Tần Nha Nha.

Bởi vì thím và chú cũng không mấy môn đăng hộ đối, cho nên cuộc hôn nhân này có không thành công cũng chẳng có gì lạ.

Vậy nên chú mới viết di chúc, chủ yếu muốn để lại ít đồ cho thím và con, viết di chúc như vậy, tức là có đề phòng.

Ngoài một căn nhà tứ hợp viện sang trọng ở trung tâm thành phố Đông Hải ra, còn có một quỹ giáo ɖu͙ƈ trị giá năm mươi triệu, hai thứ này sẽ được người giám hộ của Tần Nha Nha giữ khi cô bé được năm tuổi, tức là vào năm nay.

Tần Nha Nha vốn giống hệt như một củ khoai lang nóng phỏng tay, lúc nghèo không có gì trong tay thì bị người ta đá đi đá về như quả bóng vậy.

Nhưng hiện tại, Tần Nha Nha đã có được quyền nuôi dưỡng, cô bé có một căn nhà tứ hợp viện và năm mươi triệu, nên lập tức trở thành một củ khoai lang béo bở.

Tần Lâm nhíu mày, không ngờ lại còn có phần di chúc này.

Mặc dù chú út có chút tấm lòng, nhưng chính vì chút tâm ý này sẽ khiến Tần Nha Nha trở thành đối tượng tranh giành của mọi người.

Tần Lâm hỏi: “Hôm nay có ai tới hỏi thăm?”

Dì Phùng nói: “Họ đều là bà con của Nha Nha cả, cậu, mợ, thím gì đó, tôi có nói hôm nay Nha Nha không có nhà, xem ra bọn họ định sẽ đến đây mỗi ngày”.

Tần Lâm chau mày: “Thôi được rồi, để cháu đi một chuyến”.

Tần Lâm trực tiếp đưa Nha Nha ra khỏi nhà, đến một khu dân cư cao cấp giáp với Đông Hải và tỉnh lỵ, đây chính là nơi gia đình ông ngoại của Nha Nha sinh sống.

Mẹ của Nha Nha tên Tống Phi, mặc dù không phải gia đình lớn gì, nhưng bà vẫn là con cháu của gia tộc.

Nhà họ Tống không nằm trong bảng xếp hạng ở Đông Hải, thậm chí nếu không vì Tần Nha Nha thì e rằng Tần Lâm cũng chưa bao giờ nghe nói đến một gia tộc nhỏ như vậy.

Mấy chục phút sau, Tần Lâm đã ngồi trong vườn nhà họ Tống, xung quanh đều là người nhà của bọn họ, nhìn Tần Nha Nha cứ như hổ rình mồi.

“Đây chính là Nha Nha đúng không, lâu lắm không gặp, cháu đã lớn thế này rồi sao”.

Một người đàn ông trung niên nhiệt tình nói.

Người đàn ông đang nói chính là cậu Hai của Tần Nha Nha, Tống Vĩnh Cường.

Tống Vĩnh Cường nhìn Tần Lâm, nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn cậu đã đưa Nha Nha về đây, nếu chúng tôi cũng đã nhận nhau thì cũng không liên quan gì đến cậu nữa, thế này đi, lát nữa để tôi gọi thư ký đưa cho cậu hai nghìn tệ, coi như là tiền xe với tiền công cậu đưa con bé về đây”.

Tống Vĩnh Cường tỏ ra kiểu ngạo, giống như đang ra lệnh cho Tần Lâm vậy.

Một phụ nữ bên cạnh ông ta lập tức bước tới, lấy ra hai nghìn tệ đưa cho Tần Lâm.

Song, một lúc sau, Tần Lâm vẫn không nhận tiền, Tống Vĩnh Cường chợt cau mày: “Sao thế, chê ít à?”

Nói xong, ông ta liền lấy ra một xấp tiền khác, khoảng hai ba nghìn gì đấy, sau đó trực tiếp ném xuống bàn trước mặt Tần Lâm rồi nói với vẻ bực dọc.

“Làm người đừng có quá tham lam, số tiền này đủ cho cậu sống thêm mấy tháng rồi đó”.

Xét cho cùng, nhà họ Tống không phải gia đình giàu có gì, Tống Vĩnh Cường cũng không thể nào tùy tiện đưa mấy chục hay mấy trăm nghìn cho người khác được, mấy nghìn tệ này là đã tốt với Tần Lâm lắm rồi.

Tần Lâm cười khẩy: “Các người hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn đưa Nha Nha về đây, tôi chỉ muốn đến để nói rõ cho các người biết, các người chả có bất kì liên quan gì để đòi quyền nuôi dưỡng Nha Nha cả”.

Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người đột nhiên thay đổi, ai nấy đều chau mày.

Sắc mặt Tống Vĩnh Cường trầm xuống, nói: “Không liên quan gì đến chúng tôi? Cậu đùa đấy à, chúng tôi là người thân của Nha Nha, tôi là cậu Hai của con bé, đây là ông ngoại, bà ngoại, chúng tôi đều là người thân ruột thịt của Nha Nha, chúng tôi không có quyền nuôi dưỡng, chẳng lẽ cậu có sao? Cậu có quan hệ gì với con bé đây?”

Tần Lâm nói: “Tôi là anh họ của Nha Nha”.

“Ha ha, ra là anh họ à, anh họ có thể so sánh được với ông bà ngoại sao? Tôi nghĩ cậu muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng vì mục đích khác cơ!”

Tần Lâm cười khẩy: “Da mặt các người dày thật đấy, vừa đánh trống vừa la làng à”.

“Tôi đã đón Nha Nha ra khỏi cô nhi viện một tháng trước, lúc đó các người đang ở đâu?”

Tống Vĩnh Cường hơi biến sắc, bèn nói: “Khi đó, công việc kinh doanh của gia đình khá bận rộn, chúng tôi không có thời gian lo cho những việc này”.

Tần Lâm lại nói: “Vậy sao? Theo tôi thấy thì các người cũng không bận lắm nhỉ, hơn nữa cũng không muốn đi nhận Nha Nha”.

“Tuần trước, bên cô nhi viện đã tìm được di chúc của chú tôi, lúc này các người mới biết rồi đòi quyền nuôi dưỡng Nha Nha, để có được căn nhà tứ hợp viện và phần quỹ năm mươi triệu kia, đây chính là lý do đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.