Y Võ Song Toàn

Chương 540: Vả mặt ngay tại trận



Lời của Tần Lâm khiến cho mọi người đều đỏ mặt tía tai, đây thực sự là mục đích của bọn họ.

Tống Vĩnh Cường nhíu mày nói: "Thế thì làm sao, thứ quan hệ máu mủ này không sửa đổi được, nào, Nha Nha, đây là ông ngoại, bà ngoại của cháu, cháu qua đây đi".

Nhà họ Tống có một ông cụ và một bà cụ, hai người ngồi trêи ghế, tay giả bộ như đang cầm lì xì, đợi Tần Nha Nha đến sẽ đưa.

Tần Nha Nha vẫn ôm tay Tần Lâm, không chịu buông ra, cô bé nhìn thấy mấy người này, thậm chí còn lùi về sau trốn.

Tống Vĩnh Cường nhíu mày, có hơi tức giận, có điều không dám tỏ ra nghiêm khắc, chỉ có thể nhắm mắt cười ha ha nói.

"Nha Nha ngoan nào, chúng ta đều là người thân của cháu, sẽ không hại cháu, cháu còn nhớ cậu từng đến cô nhi viện thăm cháu không?"

Tần Nha Nha mơ hồ lắc đầu, quay đầu đi luôn, không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.

Tống Vĩnh Cường sắp không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, có điều vì quyền nuôi dưỡng, ông ta vẫn nhịn mà nói với Tần Lâm.

"Ở cô nhi viện năm năm, mấy năm này tiền phí sinh hoạt đều do Tống Vĩnh Cường tôi chi trả, mặc dù Nha Nha không ở bên cạnh tôi nhưng cũng được coi là được tôi nuôi lớn, quyền nuôi dưỡng phải là của tôi, đó là điều đương nhiên".

Tần Lâm cười khẩy, tên Tống Vĩnh Cường này đúng là không biết xấu hổ.

"Năm năm phí sinh hoạt là do ông chi ra, ông chắc chứ?"

"Đương nhiên là chắc!"

"Được".

Nói xong Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi điện cho viện trưởng cô nhi viện.

Mấy giây sau, có người bắt máy.

"Cậu Tần phải không ạ?"

"Viện trưởng Lý, phiền ông tra giúp tôi, tiền trợ cấp xã hội mấy năm nay của Nha Nha là do ai đưa".

Viện trưởng Lý sững sờ, sau đó nói: "Cậu Tần, mấy năm nay Tần Nha Nha không nhận được bất kỳ khoản trợ cấp xã hội nào, tôi rất chắc chắn về chuyện này".

"Được".

Nói xong, Tần Lâm cúp máy.

Cả khu vườn lặng ngắt như tờ.

Đúng là vả mặt mà, vừa nãy còn không biết xấu hổ mà thề thốt tiền phí sinh hoạt mấy năm nay ở cô nhi viện của Nha Nha là do ông ta chi ra, kết quả viện trưởng đích thân phủ nhận, mấy năm nay Tần Nha Nha chưa từng nhận được trợ cấp xã hội.

Sắc mặt Tống Vĩnh Cường hơi khó coi, nhắm mắt nói: "Hừ, sao mà cậu chắc đấy là viện trưởng chứ? Biết đâu cậu tìm bừa ai đó giả mạo thì sao? Chỉ dựa vào cuộc điện thoại đâu chứng minh được gì?"

Tần Lâm cười khẩy: "Nếu đã vậy thì ông gọi đi, dù sao cũng đã trợ cấp cho Nha Nha nhiều năm vậy, chắc ông phải có số của viện trưởng cô nhi viện chứ?"

Sắc mặt Tống Vĩnh Cường thay đổi liên tục, hừ một tiếng.

"Cái này thì chứng minh được gì chứ, tôi đưa trợ cấp cho Nha Nha không phải để cô bé cảm ơn tôi, không cần ai chứng minh cho tôi cả, trong lòng tôi biết là được".

Tống Vĩnh Cường rõ ràng nói khoác mà không biết ngượng, còn nói một cách vô cùng hào hùng, trêи thực tế chỉ vì che dấu sự chột dạ của ông ta mà thôi.

Tống Vĩnh Cường hít sâu một hơi, nói với Tần Lâm.

"Nếu đã vậy, thì chúng ta cùng thảo luận, rốt cuộc quyền nuôi dưỡng của con bé thuộc về ai".

Tần Lâm nói: "Vậy để đứa bé tự mình chọn đi".

Tần Nha Nha mặc dù còn nhỏ nhưng cái gì cô bé cũng hiểu, mấy chuyện hôm nay cô bé đều hiểu.

Tần Lâm nói xong, Tần Nha Nha liền ôm cánh tay của Tần Lâm rồi nói.

"Em muốn anh".

Tần Nha Nha đương nhiên biết ai đối tốt với cô bé, cô bé không quen mấy người trước mắt, đương nhiên sẽ không để ý bọn họ.

Tống Vĩnh Cường dùng khuôn mặt hiền lành cùng nụ cười thân thiện nói với Tần Nha Nha.

"Nha Nha, cậu là cậu Hai của cháu, sau này cháu sẽ sống trong nhà cậu, cậu sẽ mua cho cháu nhiều đồ ăn ngon, nhiều váy áo đẹp, có được không?"

Tần Nha Nha lắc đầu: "Anh cháu cũng mua được cho cháu".

Tống Vĩnh Cường nhíu mày, không biết nói gì, dỗ trẻ con không phải sở trường của ông ta, nên liền đánh mắt với người phụ nữ bên cạnh.

Một người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy, cười nói.

"Nha Nha, mợ là mợ Hai của cháu, cháu xem, sau khi cháu đến nhà mợ thì có thể chơi cùng em trai".

Nói xong, vợ của Tống Vĩnh Cường đem đến một đứa bé, nhỏ hơn Tần Nha Nha hai tuổi.

"Nào, Mập Mạp, gọi chị đi!"

Thằng nhóc béo hừ một tiếng, cầm một nắm đất trong tay ném lên người Tần Nha Nha, ra vẻ kiêu ngạo, nghênh ngang.

Tống Vĩnh Cường trừng mắt với vợ mình: "Mập Mạp! Làm cái gì thế! Sao lại đối xử như thế với chị! Sau này chị còn sống cùng chúng ta đó!"

Tần Nha Nha vội vàng lắc đầu: "Anh ơi, em không đi cùng bọn họ đâu, em muốn về nhà với anh!"

Tần Lâm xoa đầu Tần Nha Nha rồi nói.

"Yên tâm, anh đưa em về nhà".

Nói xong Tần Lâm kéo Tần Nha Nha đến bên cạnh mình, cười ha ha nói.

"Nhìn thấy chưa, Nha Nha không thích mấy người".

Tống Vĩnh Cường nhíu mày, do dự nói.

"Chuyện này không do trẻ con quyết định được, giờ nó còn bé, không có năng lực phân biệt, chỉ biết thân ai hơn thì thích người đó hơn, vậy nên không được tính, không thể để con bé quyết định được".

Tần Lâm cười khẩy một tiếng, không quan tâm.

Tên Tống Vĩnh Cường này đúng là làm trò, lúc thì nói trợ cấp cho Nha Nha, kết quả viện trường vừa tra liền phát hiện không có, đúng là vả mặt ngay tại trận.

Sau đó còn bảo để Nha Nha tự chọn, kết quả Nha Nha không thèm quan tâm đến bọn họ, Tống Vĩnh Cường này lại nói không được để cô bé chọn.

Tần Lâm cũng không sốt ruột, muốn hoàn toàn chặt đứt ý đồ của bọn họ.

"Được, ông nói đi".

Tống Vĩnh Cường nói: "Nếu đã là quyền nuôi dưỡng, thì phải xem xét đến tư cách nuôi dưỡng".

"Nếu là tư cách nuôi dưỡng, nhà họ Tống chúng tôi chắc không có vấn đề".

"Nhà họ Tống chúng tôi nhận thầu một siêu thị Walmart, thu nhập hàng năm lên đến năm triệu, có thể cho Tần Nha Nha cuộc sống sung túc, điều này, cậu không làm được".

Tống Vĩnh Cường nói ra câu này mặc dù ngông cuồng, nhưng trêи thực tế không có được như vậy.

Nhà họ Tống bọn họ đúng là có nhận thầu một siêu thị Walmart quy mô lớn, năm triệu là thu nhập hàng năm của cả nhà.

Nhà họ Tống này có mười mấy miệng ăn, đều dựa vào siêu thị này, trêи thực tế chỉ có Tống Vĩnh Cường và mấy nhân vật chủ chốt có thu nhập năm lên đến mấy triệu, những người khác thì miễn cưỡng mới được bốn năm trăm nghìn một năm, thu nhập hàng năm của bọn họ nghe có vẻ nhiều đấy nhưng trêи thực tế là doanh nghiệp gia đình.

Thực ra một đám người cùng kinh doanh, mọi người đều làm việc cho nhà mà thôi, sao so được với tứ đại gia tộc ở Đông Hải, thậm chí còn chả bằng mấy gia tộc hạng hai hạng ba.

Nếu không mấy người này còn chả quan tâm đến quyền nuôi dưỡng và chỗ tiền kia của Tần Nha Nha, còn cả căn tứ hợp viện nữa.

Tống Vĩnh Cường càng nói càng cứng, đánh giá Tần Lâm một lượt, hỏi.

"Xin hỏi một câu, cậu làm nghề gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.