Y Võ Song Toàn

Chương 555: Tấm séc là giả đúng không?



Nửa già số rượu đắt tiền ở trêи bàn đều do Trần Khả Nhi chọn.

“Ha ha, cố ý chơi đểu anh đấy thì sao chứ, tôi biết đây là rượu đắt tiền, nhưng anh bảo gọi tùy ý, tôi tưởng anh có đủ khả năng kinh tế, kết quả không ngờ rằng đến tiền bao mọi người một bữa cũng không có lại còn đòi chia đều, anh giả vờ đại gia với tôi làm gì chứ?”

“Cô……”, Vũ Đại Kim bị Trần Khả Nhi mắng đến mức mặt đỏ gay, nhưng lại không cãi lại được.

Vũ Đại Kim chỉ vào mặt Tần Lâm rồi nói: “Nếu các người có tiền như thế thì tự trả tiền rượu mà các người đặt đi, đừng bắt bọn tôi chia tiền nữa!”

Tần Lâm nghe thấy thế liền cười nhạt: “Có mấy chai rượu thôi mà, lúc Khả Nhi đặt tôi đã biết đó là rượu, cũng có nhiêu đâu, để tôi trả”.

Tần Lâm vừa dứt lời, mắt mọi người lập tức sáng lên.

“Woa, anh Tần ngầu quá, thì ra anh mới là đại gia ngầm!”

“Bạn trai Khả Nhi lợi hại thật, nhiều tiền thế? Cậu được gả vào gia đình giàu có rồi!”

“Ngưỡng mộ thật đấy, đúng là anh Tần lợi hại, không như ai đó, đặt mấy chai rượu mà còn bắt mọi người chia tiền, thật kém cỏi”.

“……”

Mọi người chuyển đề tài câu chuyện, bắt đầu khen Tần Lâm, so với Vũ Đại Kim, anh đúng là vừa đẹp trai vừa giàu có.

Trước đó mọi người còn muốn gán ghép Trần Khả Nhi với Vũ Đại Kim vì nhìn hai người họ giống kim đồng ngọc nữ.

Kết quả bây giờ xem ra Vũ Đại Kim chỉ là loại tép riu, hoàn toàn không xứng với Trần Khả Nhi.

Trần Khả Nhi giơ ngón cái với Tần Lâm: “Anh rể ngầu thật đấy, đúng là khiến em nở mày nở mặt!”

Tần Lâm cười không nói gì, dù sao đa phần là rượu do Trần Khả Nhi gọi, hơn nữa ngoài Vũ Đại Kim ra, những người bạn khác của cô ấy cũng không tồi.

Mời bọn họ một bữa rượu cũng chẳng sao.

Quản lý thấy có người muốn thanh toán, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa hóa đơn cho Tần Lâm.

“Thưa anh, tổng cộng hết một triệu ba”.

Tần Lâm lấy ra một tấm séc, viết một triệu ba lên đó rồi đưa cho quản lý.

Tấm séc trắng này là Chu Cách đưa cho anh, bên trêи ngoại trừ tên họ ra thì không số điền.

Với thực lực của Chu Cách điền mấy trăm triệu tệ cũng được, có điều Tần Lâm chữa bệnh cho ông ta, cũng không cần dựa vào việc này để phát tài, đưa cho ông ta bảy viên thuốc vừa hay hết hơn một triệu tệ.

Anh viết một triệu ba vào tấm séc rồi đưa cho quản lý.

Quản lý cau mày lại, mặc dù nhà hàng của họ cũng thường xuyên nhận séc, nhưng đa phần là những ông chủ lớn có quen biết với nhà hàng, đối với tấm séc của người lạ, bọn họ phải kiểm tra kỹ.

“Thưa anh, chữ ký trêи tấm séc là Chu Cách, anh là Chu Cách sao?”

Tần Lâm lắc đầu: “Tôi không phải Chu Cách, đây là tấm séc mà ông ấy đưa cho tôi, anh cứ yên tâm dùng đi”.

Quản lý gật đầu, vừa định cầm tấm séc thì đột nhiên Vũ Đại Kim nói.

“Tấm séc của Chu Cách? Là giả đúng không!”

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.

Vũ Đại Kim đứng dậy nói với quản lý.

“Anh không biết Chu Cách là ai sao? Minh tinh võ thuật Hoa Hạ đấy”.

Nói xong Vũ Đại Kim tìm ảnh của Chu Cách ở trêи mạng rồi đưa cho quản lý xem.

Mắt quản lý lập tức sáng lên, còn khua tay múa chân: “Công phu Hoa Hạ, tôi biết ông ấy!”

Dù sao cũng là minh tinh quốc tế, người nước ngoài cũng biết Chu Cách.

Vũ Đại Kim cười khẩy: “Đây mới thực sự là Chu Cách, anh ta dùng tấm séc giả, tốt nhất các người nên kiểm tra kỹ càng”.

Vũ Đại Kim nói xong, Trần Khả Nhi lập tức thấy không vui.

“Vũ Đại Kim, anh bị điên à, thanh toán giúp mà anh còn cắn ngược lại?”

Trần Khả Nhi thấy cạn lời luôn, loại người như Vũ Đại Kim đúng là bị thần kinh, lúc nãy nếu không phải Tần Lâm ra tay giải vây giúp, anh ta sẽ phải trả số tiền rượu này.

Nếu như không trả nổi, nhà hàng sẽ báo cảnh sát, chi phí hơn một triệu tệ là số tiền không hề nhỏ.

Vớ vẩn tòa án sẽ cưỡng chế tịch thu tài sản, nhà mang tên anh ta.

Kết quả Tần Lâm thanh toán tiền rượu, giúp giải quyết vấn đề, anh ta còn cắn ngược lại nói tấm séc của Tần Lâm là giả?

Những người bạn khác cũng tức giận nhìn anh ta.

“Vũ Đại Kim, anh thật quá đáng, Tần Lâm đang giúp anh đấy!”

Vũ Đại Kim cười khẩy: “Giúp tôi? Tôi không hề gọi số rượu này, giúp cái gì chứ? Tôi nói mời các người một bữa cơm chứ có nói mời rượu đâu?”

Vũ Đại Kim chầy bửa cãi cùn mặc kệ bọn họ thích nói gì thì nói, dù sao thấy Tần Lâm chướng mắt, muốn vạch trần anh.

Quản lý cầm tấm séc, không biết phải làm sao, theo lý mà nói ai cũng có thể dùng nhưng chủ nhân của tấm séc này quá đỗi đặc biệt.

Chu Cách, minh tinh quốc tế.

Thân phận rất đặc biệt.

Vũ Đại Kim nói: “Anh còn chần chừ gì nữa, chẳng nhẽ anh tưởng anh ta quen Chu Cách thật sao? Ông ấy là minh tinh quốc tế đấy, anh xem bộ dạng của anh ta có thể qua lại với nhân vật nổi tiếng giàu có tầm cỡ quốc tế sao?”

“Hơn nữa không phải giao dịch tiền thông thường mà là đưa một tấm séc trắng để anh ta tùy ý viết con số vào!”

“Anh cảm thấy Chu Cách sẽ đưa tấm séc kiểu này cho người khác sao?”

Vũ Đại Kim nói xong, đám đông lập tức sững sờ, cảm thấy cũng có lý.

Đưa tấm séc trắng cho người khác, còn đề tên của mình, đúng là chém gió quá.

Ai cũng biết Chu Cách có khối tài sản vài tỷ tệ, tiền gửi ngân hàng thể nào cũng phải có mấy trăm triệu.

Nếu như đưa một tấm séc trắng, tùy ý viết một trăm triệu, vậy chẳng phải sẽ có thể rút được mấy trăm triệu sao?

Nếu như Tần Lâm thực sự có tấm thẻ này, sao lại viết hơn một triệu tệ chứ? Chẳng phải quá lãng phí rồi sao? Anh viết một trăm triệu chắc chắn sẽ rút được, nhân vật cỡ Chu Cách sao có thể không có một trăm triệu tiền tiết kiệm chứ.

Vì thế Vũ Đại Kim mới quả quyết tấm séc này là giả.

“Theo tôi suy đoán, chắc chắn anh ta nhặt được sổ séc của Chu Cách, sau đó sao chép chữ kỹ của ông ấy, sử dụng ở những nhà hàng cao cấp như này, sau khi đưa séc sẽ chuồn đi, người ta còn chưa kiểm tra xong thì anh ta đã cao chạy xa bay rồi”.

Vũ Đại Kim phân tích có đầu có đuôi, những người khác cũng cảm thấy như thế.

Nếu Tần Lâm thực sự có tấm séc trắng của Chu Cách, sao chỉ ghi mỗi một triệu ba chứ?

Đó chỉ là tư duy của người thường, bọn họ không thể nào ngờ được, sự giàu có của Tần Lâm vượt xa Chu Cách.

Anh hoàn toàn không quan tâm đến số tiền cỏn con này, đây chỉ là tấm lòng của Chu Cách, anh tùy ý dùng mà thôi.

Quản lý cau mày lại, anh ta cũng cảm thấy có lý, nói với Tần Lâm.

“Thưa anh, xin lỗi, chúng tôi cần phải kiểm tra tấm séc này, mong anh đợi một chút”.

Tần Lâm gật đầu nói với vẻ mặt trêu đùa: “Được”.

Nói xong, quản lý cầm tấm séc đến quầy thanh toán, bắt đầu xác minh với ngân hàng.

Những người khác cũng lộ vẻ mặt trêu đùa, lúc nãy còn cảm thấy Tần Lâm rất lợi hại, bây giờ xem ra là chém gió phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.