Đương nhiên, còn có một tình huống khác, đó chính là bọn họ đang sao tác, Tô Văn Kỳ sẽ xuất hiện sau cùng rồi sẽ đi cứu cô gái nhỏ đó.
Có như vậy mới làm tăng độ hot, vấn đề cũng sẽ được giải quyết và không để lại hậu quả xấu, công chúng cũng sẽ tha thứ cho cô ấy.
Chỉ là Tần Lâm cảm thấy, dùng thân phận cô gái nhỏ để sao tác không phải là cách làm của Tô Văn Kỳ.
Ghép tủy cho bệnh bạch cầu là một cuộc chạy đua với thời gian, phải càng sớm càng tốt, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì Hoa Đà có sống lại cũng sẽ không thể cứu nổi.
Điều quan trọng nhất là ghép tủy cũng giống như hiến máu, không có hại và cũng không cần phải tránh né.
Lâm Nguyệt Dao cũng có hơi lo lắng, khi nhìn thấy điện thoại Tần Lâm không có kết nối, cô liền hỏi.
“Anh, Tô Văn Kỳ sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Tần Lâm gật đầu, nhưng anh cũng nghi ngờ điều này.
Tần Lâm ngay lập tức gọi điện cho Đoàn Bảo Đông.
“Tô Văn Kỳ mất tích rồi, mau gọi người đi tìm, thông báo cho cả Lôi Hồng nữa”.
“Vâng, cậu Tần”.
Ngoài Đoàn Bảo Đông, Tần Lâm cũng thông báo cho Vương Kim Hải biết.
Một quan và một tư cùng nhau điều tra, chắc hẳn sẽ sớm có kết quả thôi.
Đoàn Bảo Đông có nhiều thuộc hạ là đám côn đồ, bọn họ nắm được rất nhiều thông tin, đôi khi còn giỏi hơn những tay săn ảnh đó nữa.
Cộng thêm việc Vương Kim Hải điều động quân lực, cho nên tin tức được lan truyền nhanh chóng.
Khoảng mười phút sau, tin tức lại truyền đến, sau khi được hai bên thông báo lại thì Tần Lâm cũng đã hiểu biết được sơ bộ.
Vài ngày trước, Tô Văn Kỳ có tham gia một bữa tiệc mừng của buổi hòa nhạc, lúc đó người tổ chức đã bảo Tô Văn Kỳ mời một khách mời nam tên Kim Sơn Phong, là ca sĩ nước ngoài.
Anh ta vô cùng nổi tiếng ở nước H, có thể được coi là bậc Thiên Vương, anh ta biết rằng thị trường Hoa Hạ rất lớn, vậy nên mới đến đây để kiếm tiền.
Vừa hay cả hai đang hợp tác vô cùng ăn ý, lần này bọn họ đã hát chung một ca khúc ở buổi hòa nhạc, khiến đám đông sôi sục, nhiệt tình hưởng ứng.
Tại buổi hòa nhạc, Kim Sơn Phong muốn hôn Tô Văn Kỳ nhưng lại bị từ chối, sau khi xuống sân khấu cả hai cũng chẳng còn vui vẻ nữa, Kim Sơn Phong cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, anh ta cho rằng Tô Văn Kỳ không nể mặt mình chút nào.
Sau khi hai bên xảy ra một cuộc cãi vã lớn, Kim Sơn Phong đã ôm hận trong lòng, cho nên anh ta mới liên tục chuốc rượu Tô Văn Kỳ vào đêm đó.
Không chỉ Kim Sơn Phong, mà các nhà đầu tư và quảng cáo khác cũng thay nhau mời rượu.
Tô Văn Kỳ tức đến mức ném ly rượu xuống đất, sau đó rời khỏi.
Sau khi Tô Văn Kỳ đi ra ngoài, Kim Sơn Phong liền phái vài người đi theo để bắt Tô Văn Kỳ lại.
Đương nhiên, vì đang ở đất Đông Hải, cho nên bọn họ vẫn không dám động vào Tô Văn Kỳ.
Các nhà đầu tư và quảng cáo khác cũng hiểu rằng Tô Văn Kỳ không phải là một cô gái nhỏ mới vào nghề, mà là một Thiên Hậu, mà hậu quả khi động vào Thiên Hậu cũng khá là nghiêm trọng.
Vì vậy bọn họ chỉ cần trừng phạt Tô Văn Kỳ mà thôi, để cho cô biết mùi bị cản trở là gì.
Bọn họ biết rằng Tô Văn Kỳ sẽ đi hiến tủy vào ngày hôm nay, vì vậy đã cố tình giam lỏng cô lại, đợi đến khi thời gian hiến tủy qua đi mới thả Tô Văn Kỳ ra ngoài.
Mặc dù không đến mức hủy hoại danh tiếng, nhưng cũng có thể làm tổn thất danh dự của Tô Văn Kỳ.
Tần Lâm cau mày, giới giải trí thật sự đáng kinh tởm.
“Trong vòng năm phút, tôi muốn vị trí của Kim Sơn Phong”.
Lâm Nguyệt Dao ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng cũng thầm kinh ngạc.
Người anh họ này có nhiều mối quan hệ như thế từ khi nào vậy?
Vị trí của Tô Văn Kỳ sao nói tìm là có thể tìm được chứ? Người ta là minh tinh tuyến một đó, bình thường đám săn ảnh còn phải tìm rất khó khăn, huống chi là người thường.
Cộng thêm việc hôm nay Tô Văn Kỳ bị bắt đi và bị khống chế hành tung, chắc chắn bọn họ sẽ không thể nào để cho người khác dễ dàng phát hiện được, nếu Tần Lâm thật sự có thể dò la được vị trí của Tô Văn Kỳ thì mấy mối quan hệ của anh thật sự đáng gờm đấy.
Tần Lâm phớt lờ sự ngạc nhiên của Lâm Nguyệt Dao, sau khi nói mấy câu với cô, anh liền rời khỏi nhà dì Hai và đến một khách sạn tên Venice.
Đây là định vị Vương Kim Hải gửi cho anh, đó là một khách sạn năm sao ở ngoại ô Đông Hải.
Tần Lâm đến dưới chân khách sạn, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc to lớn, nhưng anh không trực tiếp đi vào, để tránh tiếp xúc với những việc xảy ra bên trong, sợ sẽ bứt dây động rừng.
Thay vào đó, anh trực tiếp leo lên!
Tần Lâm dùng tay không nắm lấy tấm điều hòa ngoài cửa sổ, leo lên một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng, hệt như một con thằn lằn vậy.
Lúc này, trong căn phòng lớn trêи tầng 33 cao nhất của khách sạn Venice, có một vài người đàn ông đang cầm vũ khí trêи tay, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ.
Diện tích phòng khách không quá to, bốn người đứng đó canh gác nên hầu như không có góc chết.
Bốn người này vô cùng cao lớn và mạnh mẽ, có thể thấy rõ những đường gân máu trêи cánh tay bọn họ, vừa nhìn liền biết là người học võ.
Trong phòng ngủ, có một nam một nữ, người phụ nữ chính là Tô Văn Kỳ, còn người đàn ông tên Thân Tử Long.
Thân Tử Long này là vệ sĩ riêng của Tô Văn Kỳ, lương của ông ta là vài triệu một năm, ông ta cũng đã nhiều lần giải cứu cho Tô Văn Kỳ.
Thân Tử Long là một người lính đặc nhiệm đã nghỉ hưu, từng làm vệ sĩ riêng cho các nguyên thủ quốc gia, sau đó ông bị đạn bắn vào tay, vì ảnh hưởng lần đó nên ông đã nghỉ hưu và vẫn luôn làm trợ lý và vệ sĩ cho Tô Văn Kỳ.
Thân Tử Long này vô cùng lợi hại, không những võ công cao cường mà đầu óc còn rất nhạy bén.
Cho dù Tần Lâm và Tô Văn Kỳ quen biết nhau lâu như vậy, nhưng anh cũng mới chỉ gặp Thân Tử Long một hai lần mà thôi, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, nên mới nghĩ ông ta chỉ là một vệ sĩ bình thường.
Những vệ sĩ riêng chính là lợi hại ở chỗ đấy, không ai có thể nhận ra được họ trong đám đông.
“Tử Long, điện thoại ông có gọi được không?”, Tô Văn Kỳ hỏi.
Thân Tử Long lắc đầu: “Không gọi được, điện thoại của tôi cũng không ở đây, điện thoại cố định thì đã bị cắt rồi, hiện tại không thể nào liên lạc được với bên ngoài”.
Thân Tử Long cầm súng trong tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Còn một viên đạn, ai vào đây thì tôi sẽ xử luôn người đó, nếu không xử được ai thì tôi sẽ giải quyết luôn cô, để tránh phải mang nhục”.
Tô Văn Kỳ gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, có thể khiến Thân Tử Long nói ra như thế, xem ra tình hình hiện tại của bọn họ cũng khá bấp bênh rồi.
Cô thà chết chứ không chịu bị sỉ nhục, có Thân Tử Long ở bên cạnh, nên cô cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Vốn dĩ hôm nay đang có một bữa tiệc mừng vui vẻ, nhưng không ngờ Kim Sơn Phong lại dùng bạo lực với cô!
Một ca sĩ ở nước H lại dám làm ra điều ngông cuồng ở Hoa Hạ như vậy, quả thực khiến cô không thể nào ngờ đến.
Lúc này Kim Sơn Phong đang mặc vest đi qua đi lại ở ngoài phòng khách.
Kim Sơn Phong đạp cửa mấy cái, nhưng cũng vô ích mà thôi, anh ta bắt đầu cởi cà vạt ra, dường như đã có chút bực bội.
“Bọn bây làm ăn kiểu gì vậy hả, tại sao lại không phá cửa!”
Mấy tên vệ sĩ cũng bất lực: “Anh Kim, đối phương là lính đặc công, trong tay còn có súng, nếu như chúng tôi tùy tiện xông vào sẽ bị bắn chết ngay”.