Lại có thêm một chiếc xe ô tô khác đi đến, người xuống xe chính là Mạnh Văn Cương.
“Lâu rồi không gặp, tổng giám đốc Liễu”.
Hai người bắt tay, chào hỏi đơn giản, đều là doanh nhân ở Đông Hải, giữa bọn họ tất nhiên có giao lưu qua lại lẫn nhau.
Mạnh Văn Cương nói: “Tôi thay mặt cho người nhà cậu Tần đến tặng quà”.
Cũng tương tự như vừa rồi, lại là một đống quà quý giá như tranh chữ, đồng hồ, vàng bạc châu báu.
Sau khi tặng xong, Mạnh Văn Cương vội vàng bảo tài xế lái xe tránh ra để khỏi cản đường.
Ngay sau đó, Lãnh đạo Tôn, Điền Gia Ấn, Vương Kim Hải, Lôi Hồng, Đoàn Bảo Đông, Bùi Lương cũng đến.
Ông trùm tất cả ngành nghề đều đến đây tặng quà, chất đầy cả sân, giống như triển lãm trang sức châu báu quý giá vậy.
Hoàng Yến há hộc mồm, đây là đội hình gì vậy, xa xỉ quá rồi đi?
Những doanh nhân lớn như Hà Niệm Anh, Mạnh Văn Cương, Điền Gia Ân vốn cùng đẳng cấp bới Liễu Thanh Thanh.
Bọn họ mấy năm nay gần như đều thay nhau giữ danh tỷ phú giàu có nhất nước, sản phẩm ngành nào hot sẽ chiếm danh tỷ phú giàu nhất, vì thế bọn họ cơ bản đều cùng một đẳng cấp.
Lãnh đạo Tôn và Vương Kim Hải thì càng không phải nói, hoàn toàn không cùng cấp bậc với nhau, chỉ có thể lấy lòng bọn họ.
Đội hình trước mắt này thực sự đã nghiền nát hoàn toàn nhà họ Liễu.
Lúc này, chút cảm giác ưu việt của Hoàng Yến đã hoàn toàn tiêu tan.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ bối cảnh của Tần Lâm lại mạnh như vậy!
Liễu Thanh Thanh cũng không thể ngờ được, cô đứng bên cạnh Tần Lâm, lặng lẽ túm lấy eo anh.
“Anh còn có bao nhiêu bí mật mà tôi không biết vậy?”
Tần Lâm nhếch miệng cười: “Cô hiểu tôi lắm à?”
Liễu Thanh Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Lâm, trong mắt dâng lên tia mong chờ.
“Tôi cần chầm chậm tìm hiểu anh”.
Tần Lâm hơi sửng sốt: “Chầm chậm? Chậm đến khi nào?”
Liễu Thanh Thanh bất chợt nắm lấy tay Tần Lâm, hai gò má có chút ửng hồng, nhưng không hề cúi đầu mà đón nhận ánh mắt của anh, hai người nhìn nhau.
“Cần một đời”.
......
Có thể nói, buổi gặp mặt thông gia hôm nay khá hoành tráng, quy tụ rất nhiều ông trùm như vậy đủ để làm chấn động cả nước.
Liễu Thanh Thanh bận rộn tiếp khách, những người này vốn là doanh nhân từng hợp tác, nay lại là người nhà của Tần Lâm, cô ấy đương nhiên không dám lơ là.
Mấy người Hà Niệm Anh cũng rất thoải mái, không hề tỏ vẻ, giống như gia đình bình thường đến gặp mặt thông gia vậy, say sưa uống rượu với bố mẹ và các chú của Liễu Thanh Thanh.
Cảnh tượng hạnh phúc hòa thuận này thực sự khiến người ta cảm động.
Tần Lâm thầm nghĩ, nếu người nhà họ Tần còn sống thì tốt biết mấy.
Mọi người đều đang vui vẻ say sưa, Tần Lâm cầm một ly rượu lên, ngẩng đầu nhìn mặt trăng rồi uống cạn.
Ly rượu này để cầu chúc cho người nhà họ Tần ở phương xa được yên nghỉ.
Sau khi uống cạn ly rượu, một cơ thể mềm mại đột nhiên đến gần.
Ánh mắt Liễu Thanh Thanh có chút làm nũng, dịu dàng nói.
“Một mình anh ở đây ngắm trăng, cũng không thèm đến giúp tôi tiếp khách, tôi bận muốn chết rồi đây”.
Giọng nói Liễu Thanh Thanh có chút nũng nịu, e là chưa ai được thấy dáng vẻ làm nũng của tỷ phú giàu nhất nước.
Tần Lâm cười nói: “Không cần tiếp đón những người đó, để bọn họ tự uống là được”.
Liễu Thanh Thanh trợn mắt với anh, tức giận nói.
“Đó là bạn của anh, tất nhiên tôi phải tiếp đón cẩn thận rồi, tôi lịch sự là vì giữ thể diện cho anh”.
“Vậy chuyện của chúng ta được xem là... diễn giả thành thật à?”
Liễu Thanh Thanh sững sờ giây lát, rồi theo đà ôm lấy eo của Tần Lâm, áp chóp mũi mình vào mũi anh.
Dịu dàng nói: “Anh là người đã cho em cuộc sống thứ hai, em bằng lòng dùng cả đời này để báo đáp anh, anh bằng lòng không?”
Tần Lâm nâng cằm Liễu Thanh Thanh lên, nhìn sâu vào đôi mắt cô và nói.
“Chỉ mong tim người giống tim ta, thà phụ trời xanh quyết không phụ nàng”.
Nói xong, Tần Lâm hôn lên môi Liễu Thanh Thanh.
Thời gian dường như bị đóng băng trong khoảnh khắc này.
......
Ngay cả bản thân Tần Lâm cũng không ngờ, mình và Liễu Thanh Thanh lại đến với nhau.
Số lần bọn họ gặp nhau không nhiều, hơn nữa còn là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, ngoại hình và làn da của Liễu Thanh Thanh đều do Tần Lâm tạo ra.
Nhưng chuyện tình cảm rất khó giải thích, có thể là khoảng khắc xúc động vừa rồi đã quyết định bọn họ trở thành một đôi.
Tần Lâm cũng cảm thấy rất kỳ diệu, có lẽ khi sắp xếp màn tặng quà hôm nay, anh đã có quyết định rồi.
Sau khi uống say, Hoàng Yến nở nụ cười rạng rỡ kéo Tần Lâm đi giới thiệu.
“Con rể, để mẹ giới thiệu với con, người này là bác cả của Thanh Thanh, đây là chú của Thanh Thanh, sau này chúng ta đều là người một nhà, mọi người làm quen với nhau đi”.
Hoàng Yến hoàn toàn đổi xưng hô, thái độ cũng thay đổi một trăm tám mươi độ so với lúc trước, nhiệt tình gọi Tần Lâm là con rể.
Một lúc sau, Hoàng Yến nhìn đồng hộ, đột nhiên nói.
“Thanh Thanh, sao em trai con vẫn chưa về vậy?”
Liễu Thanh Thanh cũng nhìn đồng hồ, đôi lông mày nhíu lại.
“Đáng lẽ phải về từ lâu rồi chứ, chẳng lẽ chuyến bay bị trì hoãn?”
Liễu Thanh Thanh lấy điện thoại ra, gọi cho công ty hàng không.
“Tôi là Liễu Thanh Thanh, hãy kiểm tra chuyến bay của em trai tôi”.
Liễu Thanh Thanh có thân phận đặc biệt, công ty hàng không đương nhiên sẽ dành cho cô ấy rất nhiều ưu đãi, việc kiểm tra chuyến bay của em trai cô hoàn toàn không thành vấn đề.
Mấy phút sau, công ty hàng không gọi lại.
Liễu Thanh Thanh nghe máy một lúc, sắc mặt đột nhiên hơi thay đổi.
“Mẹ, chuyến bay của em trai vẫn bình thường, nhưng em ấy không lên máy bay!”
“Há? Sao lại vậy, sao Tiểu Cường lại không lên máy bay? Chuyện lớn trong đời của chị nó mà nó lại không về?”
Liễu Thanh Thanh cũng hơi lo lắng, Liễu Tiểu Cường là em trai của cô, vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện giờ không có việc gì làm nên muốn đi vòng quanh thế giới thăm thú, xem xem muốn làm điều gì.
Nhưng khi có đến thành phố Úc thì không về nữa, nói muốn tìm việc làm.
Hôm nay Liễu Thanh Thanh gặp mặt gia đình nhà chồng, đây là chuyện lớn hàng đầu của nhà họ Liễu bọn họ, Liễu Tiểu Cường tất nhiên phải có mặt, vả lại người không đứng đắn như Tiểu Cương còn có thể nhân cơ hội này để đòi lì xì của anh rể.
Nhưng Liễu Tiểu Cường lại không lên máy bay, chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.
Liễu Thanh Thanh gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng đều không liên lạc được với Liễu Tiểu Cường, trong lòng cô đột nhiên hơi lo lắng.
“Chắc Tiểu Cường xảy ra chuyện rồi, chúng ta đến thành phố Úc một chuyến đi!”
Tần Lâm nhíu mày: “Đừng lo lắng, bảo Vương Kim Hải tìm người điều tra xem”.
Vương Kim Hải cũng đang có mặt ở đây, sau khi nghe xong liền rời đi gọi người điều tra.
Mặc dù Liễu Tiểu Cường đã tắt máy rồi, nhưng định vị của quân đội rất chính xác, có thể xác định vị trí trong vòng năm mét.
Nếu không có Tần Lâm, dù cho Liễu Thanh Thanh có là tỷ phú thì cũng không thể dùng công nghệ cao như vậy.
Khoảng mười phút sau, đã định vị được điện thoại của Liễu Tiểu Cường.
Địa điểm là một sòng bạc ở thành phố Magau, tôi nghĩ, có lẽ Liễu Tiểu Cường đang bị giam ở sòng bạc rồi”.