Y Võ Song Toàn

Chương 643: Vương miện



Chiếc hộp được mở ra, một chiếc vương miện vô cùng xinh đẹp nằm bên trong.

Trông giống đóa sen nở rộ, vàng rực rỡ, bên trêи còn nạm phỉ thúy, cùng với nhiều loại đá quý đủ màu sắc.

Giống với chiếc vòng tay lúc nãy, cũng được nạm thủ công, bây giờ phương pháp làm ra nó đã bị thất truyền.

Tổng giám đốc Ca giới thiệu: “Chiếc vương miện này do đại sư Jimmy làm ra, hiện nay kỹ thuật tạo nên chiếc vương miện này đã bị thất truyền, chỉ có mình đại sư Jimmy có thể tạo ra nó”.

“Đại sư Jimmy chỉ có hai tác phẩm thành công, một là chiếc vương miện, hai là chiếc vòng tay được làm từ vật liệu thừa của vương miện để tặng cô hầu gái mà bà ấy thích nhất”.

Sau khi tổng giám đốc Ca nói xong, mọi người liền yên lặng.

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.

Chiếc vòng vừa nãy vốn vô cùng quý giá, dường như là món trang sức quý giá nhất.

Kỹ thuật cao cấp, hơn nữa còn là đồ cổ, cũng là món đồ trong hoàng cung, giá cả cao ngất ngưởng.

Nhưng chiếc vương miện này vừa xuất hiện, so sánh hai cái với nhau, lập tức biết ngay cái nào hơn cái nào.

Chiếc vương miện này là của nữ hoàng đội, còn chiếc vòng tay kia là cho cô hầu gái đeo.

Vương miện là món đồ được làm chính, còn chiếc vòng tay chỉ dùng vật liệu thừa để làm.

Biết ý nghĩa xong, ai còn muốn mua đeo mấy thứ làm từ vật liệu thừa đây!

Quả nhiên, tổng giám đốc Ca vừa giới thiệu xong, Hoàng Yến liền tháo vòng tay xuống, nhẹ nhàng đặt bên cạnh.

Có chiếc vương miện này, chiếc vòng tay kia liền trở nên nhạt nhòa.

“Không thể nào, không thể nào, đây là giả...”

Giang Lương muốn nói đây là giả, nhưng không nói nên lời, chiếc vương miện do đích thân tổng giám đốc Ca đem đến, có thể là giả sao?

Chẳng nhẽ hoài nghi thực lực của tổng giám đốc Ca sao?

Cầm chiếc vương miện lên, Hoàng Yến không muốn bỏ xuống, nhưng trước mặt nhiều người thế này, bà ấy không dám đội thử, chỉ vuốt ve nó mà thôi.

“Cảm ơn con rể, mẹ vào phòng thử trước nhé, mấy đứa cứ nói chuyện đi”.

Cầm lấy món quà này, Hoàng Yến lập tức đổi miệng, cười nói dịu dàng với Tần Lâm, câu nào cũng con rể, gọi vô cùng thân thiết.

Hoàng Yến đi vào trong phòng, mặt Giang Lương trở nên vô cùng khó coi, ngồi trêи xe lăn, vốn đang cúi đầu, lúc này Tần Lâm đứng trước mặt anh ta, dáng vẻ từ trêи cao nhìn xuống khiến anh ta khó chịu.

Tần Lâm cười khẩy, lạnh lùng nói.

“Còn gì không phục không, hôm nay chúng ta giải quyết nốt”.

Anh cũng nhận ra, Giang Lương này là một con ruồi, muốn thu phục được anh ta thì sau này phải thường xuyên thể hiện, bằng không thì một lời nói rõ, khiến anh ta chết tâm hẳn.

Giang Lương nắm chặt nắm đấm, nghiến chặt răng, nói.

“Họ Tần kia, anh đừng có kiêu ngạo, anh đừng có ép tôi!”

“Thanh Thanh, em phải biết, bố anh và phó chủ tịch ngân hàng Đông Hải là anh em kết nghĩa!”

Liễu Thanh Thanh nhíu mày: “Anh nói cái gì vậy?”

Chuyện này đương nhiên cô ấy cũng biết, bố Giang Lương là anh em kết nghĩa từ nhỏ với phó chủ tịch ngân hàng kia, sau này trở thành phó chủ tịch ngân hàng thì vẫn thường xuyên giúp đỡ bố của Giang Lương, vậy nên chuyện kinh doanh trong nhà họ cũng dần dần đi lên.

Liễu Thanh Thanh nghe giọng điệu không có ý tốt, hình như muốn uy hϊế͙p͙ cô ấy?

Giang Lương cười khẩy một tiếng: “Thanh Thanh, anh biết công ty em dạo gần đây có xin vay một khoản không nhỏ, hiện nay anh đã nói rõ với em rồi, em không chia tay với anh ta ngay thì ngân hàng kia sẽ từ chối khoản vay của em”.

“Anh...”

Liễu Thanh Thanh lập tức cạn lời.

Không ngờ Giang Lương lại vô liêm sỉ đến vậy, dùng chuyện này để uy hϊế͙p͙ cô ấy?

Công ty Liễu Thanh Thanh gần đây thực sự cần vay một khoản lớn, nếu như ngân hàng đột nhiên không cho bọn họ vay, thì e rằng chuỗi vốn của công ty sẽ xảy ra vấn đề.

Trong tình huống thông thường, Liễu Thanh Thanh sẽ không để công ty của bản thân xảy ra nguy cơ, hơn nữa bây giờ mỹ phẩm Tầng Vân là công ty mỹ phẩm bán chạy nhất Hoa Hạ, Liễu Thanh Thanh là người giàu nhất cả nước!

Sao có chuyện ngân hàng không cho vay chứ?

Trừ phi có người chơi xấu.

Đương nhiên ngân hàng có quyền từ chối, chỉ là vi phạm chữ tín của bọn họ làm thôi.

Nhưng với hiện thực trước mắt, chữ tín là gì chứ?

Liễu Thanh Thanh nói: “Giang Lương, anh nghĩ tôi là ai, tôi sẽ không bị anh uy hϊế͙p͙ đâu”.

Giang Lương cười khẩy: “Không bị tôi uy hϊế͙p͙ đúng không? Được, em đợi đấy!”

Nói xong, Giang Lương rút điện thoại ra gọi vào một dãy số.

“Alo, chú Khổng phải không à? Cháu là Giang Lương, cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ! Mỹ phẩm Tầng Vân muốn vay tiền ở chỗ chú phải không ạ? Phiền chú từ chối khoản vay của bọn họ giúp cháu... Đúng, có chút mâu thuẫn,...được, cảm ơn chú Khổng!”

Cúp máy xong, Giang Lương cười cười.

“Thanh Thanh, em đừng có hối hận đó”.

Giang Lương vừa nói xong, điện thoại của Liễu Thanh Thanh reo lên.

Nhìn thấy dãy số bên trêи, Liễu Thanh Thanh nhíu mày.

“Alo, tôi là Liễu Thanh Thanh”.

“Xin chào, tôi là giám đốc nghiệp vụ của ngân hàng Đông Hải, về chuyện quý công ty xin vay tiền, chúng tôi tạm thời không thể đồng ý, hi vọng cô lượng thứ”.

Liễu Thanh Thanh nhíu mày: “Giám đốc, xin cô xem xét lại, chúng tôi là mỹ phẩm Tầng Vân”.

Giám đốc cũng rất khó xử: “Tổng giám đốc Liễu, tôi biết công ty của cô là mỹ phẩm Tầng Vân, nhưng cũng không còn cách nào khác, đây không phải việc mà tôi có thể quyết định, thực sự xin lỗi cô”.

Giám đốc nói xong liền cúp máy.

Cũng hết cách rồi, giám đốc không làm gì được, đây là mệnh lệnh của phó chủ tịch ngân hàng, cô ấy cũng không hiểu tại sao lại từ chối khoản vay của mỹ phẩm Tầng Vân, đây chẳng phải muốn đắc tội Liễu Thanh Thanh sao?

Liễu Thanh Thanh là khách hàng lớn, là người giàu nhất nước! Loại người này trong mắt nhân viên ngân hàng là khách hàng siêu vip, phó chủ tịch ngân hàng sao lại từ chối cho vay chứ, đúng là không biết tại sao.

Mặt Liễu Thanh Thanh đen xì, trong lòng buồn phiền.

Mặc dù chỉ là từ chối khoản vay, không thể ảnh hưởng quá mức đến công ty, nhưng cũng khiến cô ấy cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Không vay được thì sẽ có nhiều hạng mục không tiến hành được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc cung ứng hàng, và việc trả tiền cho bên cung cấp nguyên vật liệu.

Đến lúc đó mỹ phẩm Tầng Vân sẽ bị thất tín với hai bên, tiếng tăm cũng mất dần.

Tên Giang Lương này đúng là kinh tởm.

Tần Lâm cười: “Tên họ Giang kia, anh đúng là biết làm trò thật, thế mà cũng nghĩ ra được phương pháp này để uy hϊế͙p͙”.

“Nhưng tiếc rằng, chỉ là một phó chủ tịch nhỏ mà thôi, đâu có chức tước gì”.

Giang Lương cười khẩy: “Anh còn tỏ vẻ được nữa không, còn bảo phó chủ tịch ngân hàng chẳng có chức tước gì? Có giỏi thì anh tìm một người cho tôi xem! Xem xem anh có xoay chuyển được tình thế không! Tôi muốn mở rộng tầm mắt xem Tần đại sư nổi tiếng có đúng là ngành nào cũng quen biết không?”

“Nếu anh thực sự có bản lĩnh thì khiến công ty tôi phá sản đi!”

Nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Giang Lương, Tần Lâm cười khẩy.

“Nếu anh có yêu cầu kỳ dị như vậy thì để tôi thỏa mãn”.

Nói xong, Tần Lâm lôi điện thoại ra, gọi điện thoại.

“Alo, chủ tịch Tôn à?''

“Cậu Tần, sao cậu gọi điện cho tôi vậy, cậu có chuyện gì muốn phân phó?”

“Tôi nghe nói bọn ông có chi nhánh ở Đông Hải từ chối khoản vay của mỹ phẩm Tầng Vân, tôi muốn hỏi tại sao?”

Chủ tịch Tôn sững sờ, ông ta biết tin tức này, lúc này phó chủ tịch Khổng vừa gọi điện báo tin.

Có điều đâu phải chuyện gì lớn, nhưng Tần Lâm hỏi vậy, ông ta có hơi cảnh giác.

“Cậu Tần, xin hỏi cậu và mỹ phẩm Tầng Vân...”

Tần Lâm nói: “Liễu Thanh Thanh là bạn gái tôi”.

Con ngươi của chủ tịch Tôn co rút, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói.

“Cậu Tần yên tâm, chuyện này cứ để tôi xử lý, tôi đi xử lý ngay đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.