Y Võ Song Toàn

Chương 655: Điều trị gấp cho người bệnh



Lời Tần Lâm lập tức khiến mọi người xôn xao.

Điên cuồng quá!

So với bọn họ thì được coi là giỏi, lời này đúng là đang giễu cợt tất cả bọn họ mà.

Tần Lâm là đàn ông, không giỏi phụ khoa là bình thường, thậm chí cũng cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng những khoa ngành khác, nếu so với sinh viên đại học bọn họ thì nhất định được coi là thông thạo.

Chỉ có điều Tần Lâm cho rằng mấy thứ như y học thì không có biên giới, nếu như bảo là thông thạo thì cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Đám Vương Húc Đông lập tức không phục, liền cười khẩy.

"Tần đại sư, anh nói câu này hơi quá đáng đấy? Không nói những khoa khác, chỉ nói khoa mắt thôi, anh nghĩ trình độ y học của anh cao hơn chúng tôi sao?"

Thái Trường Phúc nhíu mày, vội vàng đánh mắt với Vương Húc Đông.

"Cậu sinh viên này, cậu phải tôn trọng bác sĩ đứng giảng!"

Vương Húc Đông cười mỉm: "Thầy Thái, em đâu có không tôn trọng đâu ạ, có điều nếu là thảo luận về học thuật thì khó tránh việc giao lưu nói chuyện, em thấy Tần đại sư này hình như cũng chẳng hiểu biết về khoa mắt lắm đâu, vừa nãy còn gặp một ông già ăn xin ở bên ngoài giả mù, Tần đại sư còn cho ông ta tiền, không thể nói đây là tốt bụng được nhỉ?"

Vương Húc Đông nói xong, mọi người đều ôm miệng cười.

Nhiều người từng thấy ông già mù ở cổng trường rồi, ông ta lừa ai cũng được nhưng không thể nào lừa được đám sinh viên khoa mắt, dù sao cũng đều là chuyên gia, vừa nhìn là biết ngay giả hay thật.

Tần Lâm lại cho ông ta đến mấy trăm tệ, mặc dù cũng tốt bụng ấy, nhưng điều này có nghĩa là y thuật của Tần đại sư cũng chẳng đến đâu cả.

Ngay cả mù thật hay mù giả cũng không phân biệt được, với cái trình độ này thì sao có đủ tư cách để đứng lớp giảng bài cho bọn họ.

Tần Lâm cười nhạt.

"Đây là vấn đề đầu tiên mà tôi muốn giảng, muốn có thành tựu ở khoa mắt thì nhưng khoa khác nhất định phải giỏi, cho dù không có thời gian tìm hiểu thì ít nhất cũng phải đạt đủ tiêu chuẩn”.

Tần Lâm nói xong, mọi người lộ vẻ không quan tâm.

Rõ ràng, bản thân Tần Lâm còn không đạt đủ tiêu chuẩn, nếu không thì sao có thể không nhìn ra ông ta giả mù chứ?

Khi Tần Lâm chuẩn bị tiếp tục giảng thì đột nhiên có sinh viên vội vàng xông đến cửa lớp.

"Các thầy cô ơi, ngoài cổng xảy ra chuyện rồi, có người đột nhiên chảy máu mắt!"

Mặt mấy giáo sư lập tức biến sắc: "Mau đưa đến phòng y tế!"

Còn chưa dặn dò xong đã có mấy sinh viên cao to cường tráng khiêng người bệnh đến đây.

Giáo sư nhíu mày: "Khiêng đến đây làm gì, đây đâu phải phòng y tế!"

Mấy bảo vệ cũng không còn cách nào khác: "Phòng y tế không có ai, thấy bảo mọi người đều ở đây!"

Mấy bác sĩ trong phòng y tế đều rất ngượng ngùng, nghe nói Tần Lâm đến nên bọn họ đều rời khỏi vị trị làm việc, không nhịn được mà qua đây xem, kết quả không ngờ đúng lúc này lại có người bị thương.

Vương Húc Đông nhìn qua lập tức nhíu mày: "Đây chẳng phải ông già ăn mày lúc nãy sao?"

Người bệnh không ngừng dụi mắt, nhưng từ cách ăn mặc thì có thể nhận ra đây là ông già ăn mày lúc nãy.

Vương Húc Đông nhíu mày, vội vàng kéo tay người bệnh.

"Đừng chạm vào mắt nữa"!

Sau khi kéo tay người bệnh nhìn thấy mắt ông già ăn mày chảy máu, trông vô cùng kinh dị.

Vương Húc Đông nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra thế này?"

"Tránh ra, để giáo sư Lưu xem xem!"

Vương Húc Đông cũng chỉ là sinh viên mà thôi, nhiều chuyên gia giáo sư đang ở đây đến vậy, đâu đến lượt cậu ta khám bệnh.

Giáo sư Lưu là chuyên gia lão thành của khoa mắt, kiến thức lâm sàng và kinh nghiệm từng trải đều vô cùng phong phú.

Nhìn thấy tình hình này liền vội vàng khám phần mắt, phát hiện ra không bị tổn thương bên ngoài, chắc không phải do bị va đập nên chảy máu.

"Vừa nãy tại sao lại chảy máu mắt?"

Người bệnh hơi hoảng: "Tôi, tôi cũng không biết, tôi vừa dụi mắt thì thấy đau, sau đó chảy máu thì tôi không mở được mắt nữa!"

Giáo sư Lưu nhíu mày: "Lấy tăm bông và thuốc khử trùng cho tôi!"

Y tá đem đến tăm bông và một chai cồn i-ốt, giáo sư Lưu lập tức khử trùng.

Sau một hồi lau chùi, chỗ cáu bẩn và vết máu ở xung quanh đã được lau sạch, giáo sư Lưu nói.

"Mở mắt ra để tôi khám".

Ông già ăn mày cảm thấy thoải mái hẳn, từ từ mở mắt ra, sau đó, sắc mặt thay đổi.

"Chết rồi, tôi không nhìn thấy gì nữa, sao tôi không nhìn thấy gì thế này, tôi mù rồi, tôi mù rồi, cứu mạng, cứu mạng!"

Thế giới này thực sự không có chuyện gì đau đớn bằng việc đột nhiên mất đi thị giác.

Ông già ăn mày mặt xám như tro, sợ đến mức hồn bay phách lạc, trở nên hoảng loạn, cứ như một tên điên vậy.

May mà có bảo vệ đứng bên giữ chặt ông ta thì mọi người mới không gặp nguy hiểm.

"Đừng động đây nữa, mắt của ông có lẽ là..."

Giáo sư Lưu do dự một lúc: "Lúc này tôi tạm thời chưa thể chẩn đoán ông bị bệnh gì, còn cần tiến hành kiểm tra bằng máy móc tối tân, tôi khuyên ông nên đến bệnh viên Trung Ương tỉnh để khám".

Sắc mặt ông già ăn mày vô cùng khó coi, cảm giác như trời đất sụp đổ.

Tần Lâm nói: "Không cần đi vội đâu, tôi khám giúp ông".

Lúc trước Tần Lâm từng khám cho ông ta ở ngoài cổng rồi, có điều không đủ kỹ lưỡng, không ngờ lại xảy ra chuyện nhanh đến vậy, nhanh hơn anh nghĩ nhiều.

Tần Lâm tiến lên, kéo tay ông già ăn mày để bắt mạch, mấy phút sau, nhíu mày nói.

"Bệnh của ông xuất phát từ nhiều nhân tố, vừa nãy tôi vừa giảng qua rồi".

"Muốn giỏi khoa mắt thì phải thông tuệ kiến thức của những khoa khác".

"Bệnh của ông chỉ là viên giác mạc cấp tính bình thường, nhưng vì ông có thể chất mẫn cảm, sống lối sống không lành mạnh trong thời gian dài, tác phong sinh hoạt không điều độ nên mới dẫn đến sức khỏe yếu, bị nhiễm bệnh vặt này cũng có thể khiến ông mất đi thị giác".

Sắc mặt ông già ăn mày thay đổi: "Bác sĩ, bây giờ phải làm thế nào, cậu cứu tôi với, cầu xin cậu cứu tôi với!"

Sắc mặt Vương Húc Đông lúc này khó coi vô cùng, lúc nãy bọn họ ở ngoài cổng còn to mồm bảo ông già ăn mày này giả mù, hơn nữa mắt chẳng hề bị bệnh, nhưng bây giờ, có vẻ như mắt ông già ăn mày thực sự có bệnh rất nghiêm trọng.

Lúc này Vương Húc Đông mới hiểu ra, chẳng trách lúc ở bên ngoài Tần Lâm bảo ông ta sắp mù, không ngờ lại là thật!

Tần Lâm nói: "Bệnh này không khó chữa, chỉ là không biết ông có muốn chữa không, trước tiên ông phải giữ gìn vệ sinh, không thể sống bẩn thỉu thế này được, nếu không vi khuẩn ở đâu cũng có, cho dù hôm nay mắt không sao thì ngày mai cũng khó tránh được nhiễm trùng".

"Thứ hai, ông nhất định phải ăn uống hợp lý, không được rượu chè quá độ, ăn uống thả phanh".

"Cuối cùng, tác phong sinh hoạt phải có quy luật, ông có làm được không?"

Ông già ăn mày do dự, bất đắc dĩ gật đầu: "Chỉ cần mắt tôi khỏi là được, bác sĩ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đi ăn xin nữa".

Ông già ăn mày này có tay có chân, chỉ cố ý giả bộ mù mà thôi, ông ta hoàn toàn có thể tìm được công việc bình thường.

Tần Lâm nói như vậy, sau này ông ta sẽ không bao giờ dám lừa người, đi ăn xin nữa.

"Được, nếu ông có thể làm được vậy thì tôi sẽ chữa cho ông, tôi cần ông phối hợp một chút".

"Nào, tìm một chỗ cho ông ta nằm xuống, chuẩn bị châm cứu".

Nhìn thấy Tần Lâm đích thân ra tay, Thái Trường Phúc đích thân giúp đỡ.

Đây là Tần đại sư đó, Tần đại sư ra tay chữa bệnh, người bình thường không có tư cách làm trợ thủ đâu.

Mọi người chuẩn bị bàn, đặt ông già ăn mày nằm xuống, sau đó Thái Trường Phúc lấy kim bạc của mình ra đưa cho Tần Lâm.

“Tần đại sư chuẩn bị dùng phương pháp châm cứu nào?"

Tần Lâm nói: "Đâm vào Minh Huyệt".

Thái Trường Phúc lập tức nhíu mày, sắc mặt hơi đổi.

"Tần đại sư, cậu có chắc chắn đâm vào Minh Huyệt không? Vị trí của Minh Huyệt rất gần nhãn cầu, một khi không cẩn thận thì có thể gây tổn thương đến nhãn cầu của người bệnh".

Tần Lâm gật đầu: "Tôi biết điều này".

Thái Trường Phúc nói: "Tôi đương nhiên không hoài nghi thực lực của Tần đại sư, nhưng thể chất mỗi người đều khác nhau, có người Minh Huyệt nằm sau nhãn cầu, căn bản không thể châm cứu, Tần đại sư có chắc chắn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.