Y Võ Song Toàn

Chương 675: Tặng quà



Nói xong, hai người ngắt máy.

Đồng Phương Châu vốn chẳng muốn tham gia vào chuyện của nhà họ Phúc, nhưng vì cậu Tần đã lên tiếng nên ông ta buộc phải làm theo.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người trong nhà họ Phúc đều bận rộn, lão gia nhà họ Phúc năm nay đúng bảy mươi tuổi, cũng không quản lý chuyện làm ăn trong nhà nữa, nhưng trong nhà họ Phúc, ông cụ vẫn là người có tiếng nói nhất.

Sắp xếp xong đồ đạc trong sân, ông cụ ngồi trong phòng khách, những người khác đứng bên ngoài nói chuyện.

Từ sáng sớm đã có không ít người tặng quà, nhà họ Phúc vốn đã là mục tiêu công kϊƈɦ của mọi người, có rất nhiều gia tộc muốn tránh xa nhà họ Phúc.

Nhưng sau khi mối nguy của nhà họ Phúc được giải quyết, đám người này lại bắt đầu nịnh bợ nhà họ Phúc.

Nhà họ Phúc và nhà họ Hải vốn có địa vị ngang bằng nhau, bây giờ nhà họ Phúc có thêm sự hỗ trợ của Đồng Phương Châu, sau này đương nhiên cũng có tiếng nói ở tỉnh lân cận, cho nên sớm kết thân với nhà họ Phúc chắc chắn sẽ không thiệt.

"Chúc mừng đại thọ bảy mươi của lão gia nhà họ Phúc!"

"Đây là nhân sâm nghìn năm của nhà họ Lưu tặng, xin lão gia nhà họ Phúc nhận cho".

"Chúc lão gia nhà họ Phúc phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn, đây là xâu vòng tay tặng lão gia nhà họ Phúc!"

"Tặng lão gia nhà họ Phúc một đôi hạt óc chó!"

"..."

Đám người này tặng rất nhiều lễ vật, vì trước đây bọn họ lạnh nhạt với nhà họ Phúc, muốn nhân cơ hội này để lôi kéo mối quan hệ giữa hai bên nên mới tặng đồ đắt tiền như vậy.

Lão gia nhà họ Phúc rất thích đồ cổ, rất nhiều người tặng xâu vòng tay, hạt óc chó, món đồ nào cũng đắt giá.

Lão gia nhà họ Phúc ngồi trêи ghế nhìn thấy cảnh này cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

Đây mới là dáng vẻ mà nhà họ Phúc nên có.

Trong lúc mọi người sôi nổi, một người thanh niên ăn mặc chỉnh tề bước vào, trong tay cầm một hộp dài, vẻ mặt tươi cười bước vào.

"Ông Phúc, chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn, Tiểu Tô đến mừng thọ ông ạ!"

Nhìn thấy người thanh niên này, lão gia nhà họ Phúc tỏ vẻ vui mừng.

"Tiểu Tô đến rồi, mau ngồi xuống đi!"

Từ thái độ của ông cụ là có thể nhận ra, thanh niên Tiểu Tô này có địa vị không giống những người khác, ai cũng tặng quà nhưng chỉ có duy nhất một người khiến lão gia nhà họ Phúc đứng dậy.

Phúc Hiểu Phong đứng bên cạnh Tần Lâm, nói nhỏ với Tần Lâm.

"Đây là Tô Văn Minh, cũng được coi là người theo đuổi Nhung Nhung đấy, cháu có đối thủ rồi".

Tần Lâm bất đắc dĩ cười khổ, đối thủ? Người như thế này không xứng làm đối thủ của Tần Lâm.

Hơn nữa Tần Lâm căn bản không thích Phúc Nhung Nhung, cho nên lại càng không phải là đối thủ, mà lần này anh đến là để hủy hôn, có thể hủy hôn là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi Tô Văn Minh ngồi xuống, mọi người nhìn xung quanh nhận thấy Tần Lâm khác lạ so với không khí lúc này.

Mặc dù Tần Lâm cũng ăn mặc chỉnh tề đúng mực, tuy không phải là những nhãn hàng lớn nhưng nhìn cũng là hàng cao cấp.

Nhưng nói khác lạ với không khí xung quanh là bởi vì thái độ của Tần Lâm không nhiệt tình cho lắm, trái ngược với thái độ nịnh nọt của mọi người, Tần Lâm lại có vẻ rất lạnh nhạt, nhìn không giống những người khác.

Tô Văn Minh cũng quan sát Tần Lâm, rồi cười khinh thường một cái.

"Anh là thiếu gia hết thời lặn lội đường xa tới đây để ở rể nhà họ Phúc à?"

Tô Văn Minh nói xong, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này.

Con rể nhà họ Phúc?

May mắn quá.

Có thể làm rể nhà họ Phúc đúng là một bước lên tiên, một người bình thường đột nhiên trở thành người giàu có.

Hơn nữa, Phúc Nhung Nhung vừa trẻ trung lại xinh đẹp, cho dù không phải thiên kim tiểu thư nhà giàu thì cũng có rất nhiều người muốn lấy cô ta.

Chẳng trách tên nhóc này lại vượt ngàn dặm xa xôi đến đây ở rể, với điều kiện như thế này, ai mà chẳng muốn ở rể chứ.

Tần Lâm chau mày, nhìn Tô Văn Minh rồi nói.

"Anh hiểu lầm rồi".

Tô Văn Minh ngây người một lát rồi cười lạnh.

"Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm anh lặn lội đường xa tới hay là hiểu lầm anh là thiếu gia hết thời? Ha ha...Nếu đã muốn ở rể thì thừa nhận đi, muốn làm chạn vương mà lại không muốn thừa nhận, anh làm như vậy người ta gọi là làm gái mà còn đòi lập đền thờ đấy?"

Lời nói của Tô Văn Minh làm mọi người bật cười.

Tất cả mọi người đều nhìn Tần Lâm với vẻ kɧօáϊ chí, đi ở rể vốn đã bị người đời coi thường, lại thêm lòng thù địch của Tô Văn Minh với Tần Lâm nữa, đương nhiên anh ta muốn Tần Lâm không ngẩng đầu lên được.

Phúc Hiểu Phong có chút lúng túng, cười ha ha nói.

"Chuyện này tạm thời không nói nữa, đều là hôn ước từ đời trước rồi, haha".

Lời của Phúc Hiểu Phong mặc dù rất ngắn gọn nhưng cũng đủ hiểu chuyện hôn ước này là chuyện trước kia.

Người nhà họ Tần cũng không còn nữa, theo lý mà nói hôn ước này có thể không cần thực hiện.

Hơn nữa năm đó định hôn ước không phải là ở rể mà là liên hôn bình thường giữa hai gia tộc thôi.

Bây giờ nhà họ Tần cũng không còn nữa nên mới nói liên hôn gia tộc trở thành ở rể.

Thân phận của Tần Lâm quá bình thường, không có tiền cũng không có thế, theo lý mà nói nhà họ Phúc hoàn toàn có thể trực tiếp từ chối, nhưng từ chối thẳng thì người khác nói ra nói vào, kiểu như nhà họ Phúc bọn họ vong ân bội nghĩa chẳng hạn.

Tất nhiên rồi, nhà họ Tần cũng chẳng có ân huệ gì với nhà họ Phúc cả, nếu như nói có ơn thì phải là nhà họ Phúc có ơn với nhà họ Tần.

Chỉ là không muốn mọi người bàn tán mình là người khinh thường con trai của người bạn đã khuất.

Tô Văn Minh thấy thái độ của Phúc Hiểu Phong như vậy cũng khá hài lòng, liền nói.

"Hôm nay là sinh nhật của ông Phúc, cháu biết ông Phúc thích đồ cổ nên đã đặc biệt tặng ông một bức tranh của Đường Bá Hổ, mời ông xem qua".

Tô Văn Minh cầm chiếc hộp lên rồi đưa tới.

Ông Phúc vừa nghe thấy Đường Bá Hổ mắt đã sáng lên.

"Mau mang đến đây cho ông xem!"

Lão gia nhà họ Phúc rất thích đồ cổ, nhất là những loại đồ cổ hiếm quý giá lại càng yêu thích hơn.

Tô Văn Minh cầm lấy bức tranh từ từ mở ra trước mặt mọi người.

"Đây là bức tranh kinh điển của Đường Bá Hổ, bức Xuân thụ thu sương, kỹ thuật được coi là đỉnh cao của thời Đường, có thể nói đây là tác phẩm tuyệt nhất của ông ấy".

"Hơn nữa bức tranh này được giữ gìn vô cùng hoàn hảo, ngoài những dấu vết cũ kỹ ra thì hầu như không có bất cứ tổn hại nào".

"Đây chắc chắn là kết quả mà chủ nhân bức vẽ đã nâng niu quý trọng qua những thời đại, đúng là không dễ dàng gì, cháu tặng cho ông".

Lão gia nhà họ Phúc nhìn thấy bức tranh đầy tính lịch sử này lập tức vô cùng kϊƈɦ động, dùng tay sờ nhẹ vào bức tranh giống như có được của quý.

"Đẹp đẹp đẹp", lão gia nhà họ Phúc kϊƈɦ động đến nỗi nói liên tục ba chữ đẹp, rất hài lòng với món quà này.

Vẻ mặt Tô Văn Minh lộ ra chút đắc ý, liếc Tần Lâm một cái, phát hiện ra anh không hề có chút ngưỡng mộ hay đố kỵ nào, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng.

Điều này khiến Tô Văn Minh vô cùng khó chịu, món quà quý giá như vậy, không làm anh sáng mắt ra sao?

Tô Văn Minh quay đầu lại nhìn Tần Lâm rồi giả vờ nói linh tinh.

"Không biết Tần thiếu gia đây tặng món quà gì vậy, dù gì cũng là đại thiếu gia nhà họ Tần năm đó, món quà chắc chắn cũng không phải hạng thường, hay là cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi?"

Nói xong, ánh mắt tất cả mọi người lại dồn về phía Tần Lâm, không khí lúc này đột nhiên có chút khó xử.

Phúc Hiểu Phong cười rồi nói đỡ hộ Tần Lâm.

"Ha ha, của ít lòng nhiều mà, Tiểu Tần tặng gì cũng là tấm lòng của cậu ấy, quà tặng không đáng quý bằng tấm lòng, mọi người đừng để tâm quá".

Cho dù Phúc Hiểu Phong đã nói như vậy rồi nhưng mọi người cũng chưa bỏ qua cho Tần Lâm, ai cũng muốn xem Tần Lâm chuẩn bị quà gì.

Tần Lâm nhàn nhạt nói.

"Tôi tặng quà gì cũng không tặng tranh giả đâu".

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.