Y Võ Song Toàn

Chương 703: Anh Đại Dương tha mạng



Nghe thấy Tần Lâm nói, chân anh Đại Dương mềm nhũn ra.

Tần Lâm thực sự là đại ca, ăn nói ngang ngược như thế với cả ông chủ Đồng!

Ông chủ Đồng là ông trùm ở tỉnh lân cận, thân phận và địa vị ngang hàng với Lôi Hồng.

Thử hỏi xem ở tỉnh lỵ có ai dám ăn nói như thế với chị Hồng không?

Anh Đại Dương sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy nhìn Tần Lâm.

Ông ta gắng gượng nói.

“Cậu Tần……”

Anh Đại Dương muốn xin lỗi nhưng lại không nói lên lời, trước đây thấy Tần Lâm bình thản, thờ ơ như thế, ông ta đã cảm thấy anh không phải là người tầm thường.

Nhưng bây giờ trông dáng vẻ của Tần Lâm, anh Đại Dương chỉ cảm thấy sâu xa khó đoán.

Có thể khiến ông chủ Đồng có thái độ tôn kính như thế, cậu Tần này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.

Nhìn thấy biểu cảm của anh Đại Dương trở nên kỳ quái, Lý Kim Thành sững sờ nói.

“Chú sao thế, ra tay đi!”

Anh Đại Dương vốn dĩ đang tức giận, thấy Lý Kim Thành vẫn còn tinh tướng, ông ta lập tức tát một phát!

Bốp!

“Con mẹ mày muốn chết à, ra tay làm gì chứ, đánh mày sao!”

Lý Kim Thành bị tát đến mức hoa đầu chóng mặt, suýt nữa thì ngất đi, bàn tay của anh Đại Dương cứng như sắt đá, tát vào mặt Lý Kim Thành, một bên mặt của anh ta lập tức sưng lên.

Lý Kim Thành ngớ người ra.

“Chú làm gì vậy, bố tôi là Lý Bác, chú không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt bố tôi chứ!”

Anh Đại Dương hừ lạnh lùng.

“Nể mặt mày? Nể mặt mày rồi mày lo nổi không!”

“Còn nhắc đến bố mày ư? Đưa bố mày đến đây làm gì, muốn ông ta chết à?!”

Lời của anh Đại Dương khiến Lý Kim Thành sững sờ, thái độ thay đổi quá lớn.

Trước khi đến, anh Đại Dương luôn mồm nói sẽ giúp anh ta, có quan hệ với bố anh ta thế nào, bây giờ thì sao?

Thái độ vô cùng hung dữ, như thể muốn giết chết anh ta vậy.

Lý Kim Thành không tài nào hiểu nổi, sao lại thành ra thế này?

“Anh Đại Dương, tôi......”

Anh Đại Dương giơ tay, bóp cổ Lý Kim Thành rồi lạnh lùng nói.

“Tao nói cho mày biết, cậu Tần đây là người mày không thể động vào được, nếu mày dám bất kính với cậu ấy, tao sẽ lấy mạng cả lò nhà mày! Mày nghe rõ chưa?”

Lý Kim Thành bị bóp cổ ngạt thở, mặt tím tái, cứ lè lưỡi ra.

“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi......anh Đại Dương tha mạng!”

Anh Đại Dương bỏ tay ra, ném Lý Kim Thành xuống đất.

Sau đó quỳ xuống trước mặt Tần lâm, nói với dáng vẻ khép nép, sợ sệt.

“Cậu Tần, trước đây tôi có mắt như mù, cậu nói xem tôi xử lý cậu ta thế nào?”

Lý Kim Thành nằm dưới đất, sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn.

Nếu như lúc này Tần Lâm nói một câu xử anh ta, sợ rằng anh Đại Dương sẽ không do dự mà ra tay luôn.

Tất cả mọi người đều nhìn Tần Lâm, bao gồm Từ Mập và đám bạn học đó.

Lúc mới vào, tất cả đều coi thường Tần Lâm, nhưng không ngờ rằng, Tần Lâm lại là nhân vật vô cùng lợi hại, chỉ cần một cuộc điện thoại đã khiến anh Đại Dương sợ hãi như thế.

Rõ ràng là người Lý Kim Thành dẫn đến, kết quả lại xử lý ngược lại anh ta.

Tần Lâm lạnh lùng nói.

“Dẫn đi đi, đừng ở đây chướng mắt tôi, sau này không giúp anh ta nữa”.

“Vâng vâng vâng, cậu Tần yên tâm, tôi sẽ ném cậu ta ra ngoài, sau này anh ta và bố anh ta không có bất cứ quan hệ gì với tôi nữa”.

Tần Lâm gật đầu, khó chịu bảo anh ta đi.

Anh Đại Dương xách Lý Kim Thành, vội nói với đám bạn học.

“Tôi đi trước đây, bữa cơm này tôi mời, sau này nếu gặp phiền phức gì ở khu này cứ đến tìm tôi!”

Nói xong, anh Đại Dương dẫn Lý Kim Thành và đám đàn em rời khỏi đây.

Đám bạn học lập tức lộ vẻ mặt sửng sốt, cậu Tần đúng là lợi hại, coi như bọn họ quen biết anh Đại Dương rồi, sau này gặp rắc rối gì cứ tìm ông ta, sẽ không bị bắt nạt nữa: “Anh Tần, tôi mời anh một ly!”

“Bạn trai cậu lợi hại thật đấy, tôi cũng mời anh một ly!”

“Đúng vậy, tên Lý Kim Thành kia đúng là quá kém cỏi, không đủ trình để so sánh với anh Tần”.

“Còn tổng giám đốc Từ nữa, tôi cũng mời anh một ly!”

Đám bạn học cũng nhiệt tình với Tần Lâm và Từ Mập hơn, mặc dù có chút nịnh bợ nhưng đó cũng là chuyện thường tình, Tần Lâm không để ý đến.

Từ Mập vẫn đối xử nhiệt tình với Tần Lâm, sau khi uống vài ly rượu cậu ấy đột nhiên nói.

“Đúng rồi Đông Tuyết, Doanh Doanh không hẹn cậu hả?”

Vương Đông Tuyết cười: “Hẹn rồi, lát nữa tớ sẽ đi gặp Doanh Doanh”.

Tần Lâm không lên tiếng, anh thấy hơi tò mò, sao đám người này lại chia nhóm ra gặp mặt chứ?

Thấy Tần Lâm có vẻ không biết gì Từ Mập nhỏ giọng giải thích với anh.

“Cô Khổng Doanh Doanh này là tiểu thư con nhà giàu, không muốn chơi với bọn tôi nhưng có quan hệ khá tốt với Vương Đông Tuyết, tính cách có phần kỳ quái”.

Vương Đông Tuyết trừng mắt nhìn cậu ấy: “Không phải tính cách kỳ quái, tính Doanh Doanh là thế, cậu ấy không thích nơi đông người ồn ào”.

“Anh Tần, Khổng Doanh Doanh là bạn tốt nhất của em hồi học cấp ba, lát nữa em sẽ giới thiệu hai người với nhau, mặc dù cô ấy là con nhà giàu nhưng không hề kênh kiệu”.

“Nếu không cô ấy sẽ không làm bạn với em”.

Tục ngữ có câu môn đăng hộ đối, không những dùng trong hôn nhân mà còn dùng để nói về bạn bè.

Nếu như hai người có khoảng cách lớn về giàu nghèo thì rất khó thành bạn.

Nhưng Khổng Doanh Doanh và Vương Đông Tuyết là trường hợp ngoại lệ, trước đây Vương Đông Tuyết chỉ là một cô gái nhà nghèo từ quê lên còn Khổng Doanh Doanh là con nhà giàu đích thực, khoảng cách giữa hai bọn họ thực sự rất lớn, nhưng hai người vẫn trở thành bạn tốt của nhau.

Cho dù Khổng Doanh Doanh không thể nào hòa hợp được với đám bạn học trong lớp, nhưng lại rất thân thiết với Vương Đông Tuyết.

Mặc dù hôm nay là ngày họp lớp nhưng Khổng Doanh Doanh không đến mà hẹn gặp riêng Vương Đông Tuyết.

Sau khi nghe giới thiệu xong, Tần Lâm cau mày lại: “Khổng Doanh Doanh? Cái tên này nghe quen quen”.

Dường như Tần Lâm đã từng nghe thấy cái tên Khổng Doanh Doanh, nhưng lại không nhớ cụ thể là ai.

Mặc dù là tiểu thư con nhà giàu, nói không chừng trước đây từng qua lại với nhau, nhưng đó cũng là chuyện của mười năm trước rồi, Tần Lâm cũng không để ý.

Đã uống ba lượt rượu rồi, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.

Vương Đông Tuyết và Tần Lâm đều uống rượu nên không lái xe mà gọi taxi.

Một chiếc xe Volkswagen Sagitar bình thường đến đón hai người đi thẳng đến địa điểm tiếp theo, đó là trung tâm thương mại Trác Triển nằm trêи khu phố thương mại.

Đây là khu vực thương mại cao cấp, bên trong toàn bán đồ xa xỉ, dù sao Khổng Doanh Doanh cũng là tiểu thư con nhà giàu, thường xuyên đến đây chơi là điều rất bình thường.

Thu nhập hiện tại của Vương Đông Tuyết cũng khá ổn, một tháng livestream kiếm được tầm mấy chục nghìn tệ nên cũng có thể mua được đồ ở đây.

Hai người đến trước cổng trung tâm thương mại Trác Triển, vừa xuống xe liền nhìn thấy Khổng Doanh Doanh đứng đợi ở bên đường.

Nhìn thấy Khổng Doanh Doanh, một vài ký ức bỗng chốc ùa về.

Lúc này Tần Lâm mới nhớ ra cô ấy là con gái nhà họ Khổng.

Lúc đầu nhà họ Khổng chỉ là gia tộc nhỏ tuyến thứ ba, cũng muốn kết thân với nhà họ Tần, nhưng lúc đó nhà họ Tần cực kỳ hưng thịnh, gia tộc nhỏ như thế không có tư cách qua lại với bọn họ.

Còn Khổng Doanh Doanh từng là bạn lúc nhỏ của Tần Lâm, hai người có chơi với nhau vài lần.

Sau đó nhà họ Khổng muốn Khổng Doanh Doanh và Tần Lâm kết hôn với nhau nhưng bị nhà họ Tần từ chối, sau đó không qua lại với nhau nữa.

Tóm lại thì có quen biết nhưng không thân.

Khổng Doanh Doanh nhìn thấy hai người xuống xe, lập tức nhận ra Tần Lâm.

Vẻ mặt rạng rỡ bỗng trở nên nghiêm nghị, Tần Lâm không có nhiều ấn tượng về cô ấy, bởi vì năm đó thực sự có quá nhiều thiên kim con nhà giàu muốn gả cho anh.

Nhưng Khổng Doanh Doanh không thể nào quên được Tần Lâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.