Y Võ Song Toàn

Chương 709: Tần đại sư thực sự



Bà Mã mặc dù rất tin tưởng Tần Lâm, lúc trước ở trung tâm thương mại cũng là Tần Lâm ra tay cứu.

Nhưng so với Tần đại sư, bà ấy nhất định sẽ tin tưởng Tần đại sư hơn.

Người đàn ông đeo kính nở nụ cười đắc ý, nhìn Tần Lâm một cái, cười khẩy.

"Cậu trai trẻ, đừng cho mình là đúng nữa, tôi là Tần đại sư uy danh lẫy lừng, không phải là người cậu có thể đánh bại đâu".

Tần Lâm cười khẩy: "Anh thật sự là Tần đại sư?"

Người đàn ông đeo kính hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên, tôi không phải là Tần đại sư thì chẳng nhẽ cậu là Tần đại sư à?"

Tần Lâm lạnh lùng nói: "Anh nói đúng rồi ấy, tôi là Tần đại sư thực sự".

"Ha ha ha..."

Không chỉ người đàn ông đeo kính cười mà những người khác cũng cười rộ lên.

Buồn cười quá đi mất, dám giả mạo cả Tần đại sư à?

Thứ này cũng đòi giả mạo sao? Giả mạo Tần đại sư ở bệnh viện, chẳng khác gì giả làm cảnh sát ở đồn cảnh sát đâu?

Người đàn ông đeo kính cười lớn: "Cậu là Tần đại sư? Cậu đùa đấy à, cậu lấy đâu ra bằng chứng chứng minh cậu là Tần đại sư?"

Tần Lâm lắc đầu: "Không có bằng chứng, nhưng anh có chắc? Mấy viên thuốc vớ vẩn của anh mà đủ chứng minh anh là Tần đại sư chắc?"

"Vớ vẩn! Phương pháp của tôi không phải loại mà mấy tên lừa đảo có thể phỏng đoán được".

Người đàn ông đeo kính bị Tần Lâm nói mà thẹn quá hóa giận, nếu để Tần Lâm nói tiếp, e rằng gã lộ tẩy mất.

Người đàn ông đeo kính nói với bà Mã.

"Bà Mã, người này đứng ở đây sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, xin bà đuổi cậu ta đi, nếu không tôi không thể nào chữa bệnh cho ông Mã được".

Bà Mã nhíu mày, có hơi khó xử.

Dù sao lúc trước Tần Lâm cũng ra tay cứu bọn họ, bây giờ lại đối xử với anh như vậy, thì đúng là lấy oán báo ân.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cậu trai này đang gây sự với Tần đại sư, bà ấy cũng chỉ có thể đứng về phía Tần đại sư.

"Tiểu thần y, xin cậu rời khỏi chỗ này, chỗ này tạm thời không cần cậu nữa".

Sắc mặt bà Mã lạnh dần, cũng không tỏ ra vui vẻ với Tần Lâm nữa.

Lý luận khác với Tần đại sư, có vẻ như trình độ của anh cũng không đâu vào đâu.

Tần Lâm nhíu mày, nhìn người bệnh đang nằm trêи giường bệnh.

Lúc trước Mã Giang Hà có thái độ khá tốt với anh, chỉ là bây giờ không nói được.

Người bệnh rất đáng thương, có điều người nhà cứ có thái độ như vậy, Tần Lâm cũng không chữa được.

Đúng lúc này, đột nhiên cửa thang máy mở ra, sáu chiếc cửa thang máy mở ra cùng lúc, một nhóm bác sĩ mặc áo blu trắng chen đến, tất cả đều xông tới.

Có khá nhiều người tầm tuổi trung niên, đeo kính, tóc điểm hoa râm, vừa nhìn là biết chỗ này thấp nhất của phải là chuyên gia.

Hơn nữa bọn họ vừa từ cương vị công tác chạy đến đây, ngay cả quần áo còn chưa kịp thay, bên trêи viết rõ bệnh viện nào, ở đâu.

Mọi người cùng lúc đến cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy Tần Lâm thì lập tức kϊƈɦ động nói.

"Tần đại sư! Thật sự là Tần đại sư!"

Mọi người chen lên, mặt ai cũng kϊƈɦ động.

Đương nhiên, mấy bác sĩ y tá nhỏ không dám chen lên, ở phía trước toàn là chuyên gia.

Họ chen lên, Tần đại sư cũng không quen bọn họ, chen lên thì có tác dụng gì.

Nhìn thấy nhiều chuyên gia lão làng đến, Vương Bác Luân cũng bối rối.

"Viện trưởng Lý? Viện trưởng Tôn? Viện trưởng Triệu? Mọi người sao..."

Chỉ với mấy viện trưởng này đã đủ sức uy hϊế͙p͙ rồi, lại thêm những chuyên gia khác, uy danh của Tần đại sư có sức hấp dẫn lớn quá, nhiều người nổi tiếng như vậy đều đến.

Bà Mã cũng kϊƈɦ động, không ngờ Tần đại sư lại có khả năng gọi được nhiều chuyên gia đến vậy, nhiều chuyên gia lãnh đạo của các bệnh viện lớn đều tụ họp tại đây, nếu như có thể chữa bệnh cho chồng bà thì đúng là tốt quá mà.

Người đàn ông đeo kính sợ giật mình, trong lòng nghĩ đây là ai tiết lộ vậy? Ai bảo Tần đại sư đang ở đây vậy?

Ngoại trừ những người này còn có hai cô gái vừa đi ra từ thang máy.

Đó chính là Khổng Doanh Doanh và Vương Đông Tuyết.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, hai cô gái trợn tròn mắt.

Cảnh tượng hoành tráng vậy?

Chẳng nhẽ xảy ra chuyện gì sao?

Khổng Doanh Doanh nhíu mày nói: "Tôi biết là Tần Lâm không phải loại tốt đẹp gì mà, tí nữa xảy ra chuyện nhất định sẽ liên lụy đến tụi mình đó! Mau ngăn anh ta lại, có Tần đại sư ở đây, còn đến lượt anh ta thể hiện sao?"

Khổng Doanh Doanh chen lên, nhìn thấy Tần Lâm đứng trước giường bệnh, liền nghiêm nghị mắng.

"Tần Lâm! Anh làm loạn cái gì, đây là chỗ để anh làm loạn à, anh mau cút ra đây cho tôi!"

Khổng Doanh Doanh đúng là bị chọc tức, Tần Lâm có tí y thuật, có thể lừa được người ngoài ngành, chứ trong bệnh viện trước mặt nhiều chuyên gia lão thành thế này thì sao lừa được người ta?

Điên rồi à?

Một khi bị phát hiện là tên lừa đảo, thế lực của nhà họ Mã không hề tầm thường, Mã Giang Hà nổi giận thì Tần Lâm sao có thể chịu nổi.

Nghe xong, mọi người đều sững sờ, không hiểu Khổng Doanh Doanh đang khiển trách ai.

Lúc này bầu không khí rơi vào tình thế bế tắc, mọi người đều trợn tròn mắt, không ai biết mấy người này có quan hệ gì.

Người đàn ông đeo kính nhắm mắt đi ra, cười hi hi nói.

"Ừ, hôm nay tôi đến khám bệnh cho vị đây, mọi người nếu như muốn học tập thì có thể đứng xem".

Gã cũng không biết nên nói gì, gã vốn là tên lừa đảo, không cần thể hiện y thuật, đưa thuốc rồi cầm tiền xong liền đi thẳng.

Có phải Tần đại sư thật hay không thì chẳng ai vạch trần được.

Nhìn thấy người đàn ông đeo kính nói vậy, viện trưởng Lý nhíu mày.

"Cậu là ai?"

Người đàn ông đeo kính cười hi hi: "Tôi là Tần đại sư".

Viện trưởng Lý và tất cả các vị chuyên gia viện trưởng đứng đây đều nhìn nhau, cười rộ lên.

"Cậu là Tần đại sư? Cậu đùa tôi à? Đây mới là Tần đại sư!"

Nói xong, Viện trưởng Lý duỗi tay ra, hướng về hướng Tần Lâm, cho dù là ông ấy thì cũng không dám dùng ngón tay chỉ thẳng vào Tần Lâm, như vậy bất lịch sự quá.

Mọi người nhìn theo hướng tay của viện trưởng Lý.

Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

"Anh ta là Tần đại sư?"

Bà Mã sững sờ.

"Cậu ấy đâu phải, người đeo kính này mới là Tần đại sư?"

Viện trưởng Lý cười khẩy: "Tần đại sư là chuyên gia đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân chúng tôi, bà nghĩ tôi không nhận ra Tần đại sư chắc? Người đeo kính này tôi chưa bao giờ gặp? Cậu là bác sĩ của bệnh viện nào mà dám mạo danh Tần đại sư đứng đây lừa dảo?"

Mọi người lập tức trợn tròn mắt.

Không ngờ, Tần đại sư đeo kính này lại là giả!

Hơn nữa người vẫn luôn bị khinh miệt, bị bài trừ, thậm chí bị bà Mã đuổi ra ngoài là Tần Lâm lại là Tần đại sư thật?

Sắc mặt bà Mã vô cùng khó coi, bà ấy nghiến răng, mặt đầy tức giận, nhìn người đàn ông đeo kính, đột nhiên tóm lấy cổ áo gã, lạnh lùng nói.

"Cậu dám lừa tôi?"

Người đàn ông đeo kính sợ giật mình, mặc dù bà Mã là phận đàn bà con gái nhưng người ta là phú bà lắm tiền, khí chất hơn hẳn người thường, hơn nữa bên cạnh còn có hai vệ sĩ, trái phải ai cũng hung tợn.

"Tôi, tôi không lừa bà, tôi thực sự là Tần đại sư, tôi họ Tần! Tôi chỉ bảo tôi là Tần đại sư chứ tôi đâu có bảo tôi là Tần đại sư nào!"

Bà Mã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói.

"Xử lý tên này cho tôi, đừng để hắn sống yên ổn!"

"Vâng!"

Hai vệ sĩ kéo người đàn ông đeo kính vào thang máy, ấn xuống tầng hầm, chuẩn bị đem gã xuống hầm xử lý.

Sau một trận kêu rêи, người đàn ông đeo kính bị nhốt vào thang máy.

Những người còn lại vây quanh Tần Lâm, ai ai cũng Tần đại sư, nhiệt tình hỏi thăm anh.

Bà Mã lúc này ngại vô cùng, vội vàng nói.

"Tần đại sư, lúc trước tôi có mắt không tròng, không nhận ra hắn là tên lừa đảo, mong cậu lượng thứ, chỉ cần cậu ra tay cứu chữa cho chồng tôi, tôi có thể trả bất kỳ giá nào, bảo tôi quỳ xuống xin lỗi tôi cũng quỳ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.