Đây là Tần Lâm đích thân giúp đỡ, đích thân dặn dò, muốn để lại hạng mục này cho nhà họ Trần.
Công ty này là của Tần Lâm, chẳng nhẽ hạng mục này đưa cho ai, anh không quyết được chắc?
Sắc mặt Khưu Đại Xuân có hơi khó coi, vội vàng nói.
"Chủ tịch Tần, chuyện này tôi cũng không biết, tôi chưa từng nghe đến chuyện này, sau khi đi ra khỏi công ty, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, cậu cũng chưa dặn dò tôi chuyện này!"
Khưu Đại Xuân cũng bị dọa sợ, vừa nãy vừa đồng ý với Tần Lâm sẽ xử lý tốt chuyện này, kết quả lúc sau đã cho hạng mục này đi, chủ tịch Tần sẽ nghĩ thế nào chứ, chẳng phải là lá mặt lá trái sao?
Ông ấy vừa giữ chức tổng giám đốc chi nhánh, chẳng nhẽ không muốn làm nữa sao.
Sắc mặt Tần Lâm trầm xuống, có chút không vui.
"Đi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra".
Khưu Đại Xuân nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của Tần Lâm, chuyện hôm nay là thế nào vậy, ông ấy không dám làm gì cả, suýt nữa mất việc rồi, công việc ngon lắm đấy.
Ông ấy nỗ lực lắm mới trở thành tổng giám đốc chi nhánh, nếu như xảy ra lỗi lầm gì thì hối hận cũng không kịp.
Khưu Đại Xuân gọi điện cho lễ tân.
"Alo! Tôi là Khưu Đại Xuân, vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, kể lại chi tiết cho tôi nghe đi!"
Mấy phút sau, Khưu Đại Xuân cúp máy, nói với Tần Lâm.
"Chủ tịch Tần, tôi đã tìm hiểu rõ rồi, cô Trần Diên đã mang hợp đồng qua, nói muốn trả cho nhà họ Sở, đồng thời muốn xin lỗi Sở thiếu gia".
Tần Lâm lập tức nhíu mày, Trần Diên tự mình đem hợp đồng qua á? Chuyện đùa gì thế này?
Trần Diên tốn bao nhiêu công sức mới ký được hợp đồng, sao có thể để cho người khác được?
Còn xin lỗi nhà họ Sở? Lý do gì mà xin lỗi nhà họ Sở chứ?
Tần Lâm có hơi tức giận, dưới tình huống như này mà cũng không thể giúp Trần Diên lấy được hạng mục, công ty của anh mà anh không quyết được à?
Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi vào số của Trần Diên.
Tút tút mấy tiếng, cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Alo... Lão Tần à", giọng của Trần Diên rất uể oải, nghe có vẻ như vừa phải chịu oan ức.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Diên thở dài một hơi, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Tần Lâm nghe.
Sau khi nghe xong, Tần Lâm lập tức cạn lời.
"Chú Ba của cô đúng là quen làm chó cho người khác rồi, quen quỳ rồi nên không đứng được nữa nhỉ? Nhà họ Sở cũng được nước lấn tới, cô đợi tôi một chút".
Nói xong, Tần Lâm cúp này, gọi cho Lôi Hồng.
"Cậu Tần có chuyện gì cần căn dặn?"
Tần Lâm đột nhiên gọi thế này chắc chắn là có chuyện, Lôi Hồng không dám lề mề, vội vàng hỏi một câu.
"Chị có biết nhà họ Sở không?"
Lôi Hồng nghĩ một lúc: "Nhà họ Sở chỉ là một gia tộc nhỏ, chẳng có thế lực gì, sao vậy?"
Nhà họ Sở trong mắt người bình thường thì có vẻ lợi hại đấy, nhưng trong mắt Lôi Hồng thì chỉ là một gia tộc nhỏ bé mà thôi, gia chủ của nhà họ Sở đã từng gặp Lôi Hồng, cũng phải cung kính gọi cô một tiếng chị Hồng.
Mỗi dịp năm mới đều phải biếu quà cho cô để kéo quan hệ với cô, tránh xảy ra việc ảnh hưởng đến bọn họ.
Tần Lâm nói: "Gia tộc nhỏ à, vậy đối phó với bọn họ một chút, không cần phải đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần cho bọn họ biết làm người thì phải khiêm tốn một chút".
"Vâng, tôi hiểu rồi".
Lôi Hồng mặc dù là con gái nhưng là chị đại giang hồ, Tần Lâm nói như vậy, cô ấy lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lôi Hồng làm gì cũng rất đáng tin, không cần Tần Lâm phải dặn làm gì.
Sau khi cúp máy, Tần Lâm gọi cho người thứ hai.
"Anh Tần à? Tôi là Hải Dao Dao đây, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Có thể nói, Hải Dao Dao cũng không quá thân thiết với Tần Lâm.
Vậy nên cũng phải khách khí một chút, có điều cô ấy rất tôn trọng anh.
"Cô biết nhà họ Sở không?"
"Biết, là một gia tộc nhỏ, thỉnh thoảng cũng có qua lại, anh Tần quen họ à? Có cần tôi dìu dắt bọn họ không?"
Nếu như người khác nói câu này thì nhất định là đang tỏ vẻ, một gia tộc là thứ mà cô có thể dìu dắt sao?
Nhưng Hải Dao Dao nói ra câu này thì là chuyện bình thường.
Nhà họ Hải có thế lực thế nào, là gia tộc siêu cấp ở Đông Hải, tương đương với tứ đại gia tộc ở Đông Hải.
Có biết bao nhiêu gia tộc nhỏ phải dựa dẫm vào nhà họ Hải, kiếm cơm nhờ Hải Dao Dao.
Chỉ là nhà họ Sở mà thôi, cho dù dìu dắt hay là chèn ép bọn họ thì cũng là chuyện dễ như ăn cháo.
Tần Lâm nói: "Nếu nhà họ Sở đã không muốn tiến lên như vậy thì cứ để bọn họ mãi mãi làm gia tộc nhỏ đi".
Hải Dao Dao sững sờ, lập tức hiểu mọi chuyện.
"Vâng thưa anh Tần, anh yên tâm, tôi biết rồi".
Nói xong, hai người cúp máy.
Nghe thấy Tần Lâm gọi hai cuộc điện thoại, Khưu Đại Xuân hít một hơi lạnh, giỏi thật, hai nhân vật máu mặt cùng nhau ra tay, ở tỉnh lỵ này, ai đỡ nổi chứ?
"Chủ tịch Tần, tôi... tôi không có quan hệ huyết thống gần với Sở Dương Cương, sau này nhà bọn họ nhất định sẽ không còn quan hệ gì với tập đoàn Hiên Viên nữa, cái này cậu có thể yên tâm!"
Sở Dương Cương đã đắc tội với Tần Lâm rồi, Khưu Đại Xuân đương nhiên phải phủi sạch quan hệ với anh ta, đừng có bảo là cháu ngoại, cho dù có là con trai ruột thì ông ấy cũng không giúp được.
Tần Lâm gật đầu: "Chuyện này không liên quan gì đến ông, hi vọng sau này ông sẽ biểu hiện thật tốt, tôi sẽ để ý đến ông nhiều hơn".
Tần Lâm rất thông minh, chuyện xảy ra ngày hôm nay chẳng liên quan gì đến Khưu Đại Xuân cả, vậy nên có trách ông ấy cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dọa một chút, sau này Khưu Đại Xuân sẽ làm việc cẩn thận hơn, không dám lơ là nữa.
...
Sở Dương Cương cầm lấy hợp đồng về nhà, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
"Dương Cương, lấy được đồ về rồi à?"
"Lấy về rồi ạ, hợp đồng đã được ký rồi, bố yên tâm đi, nhà chúng ta..."
Khi Sở Dương Cương đang tươi cười chuẩn bị báo cáo cho cả nhà, đột nhiên bên ngoài có mấy người chạy đến, mặt mũi tái xanh.
"Tổng giám đốc Sở, tổng giám đốc Sở, xảy ra chuyện rồi, mấy cửa hàng của công ty của chúng ta đều bị người ta đập rồi!"
"Cái gì!"
Bố của Sở Dương Cương, Sở Siêu kϊƈɦ động đến mức đứng dậy, sắc mặt trở nên khó coi.
Nhà họ Sở bọn họ cũng chẳng phải gia tộc lớn gì, kinh doanh cũng không quá lớn, đa phần đều dựa vào mấy cửa hàng nhỏ lẻ ở ngoài.
Mấy cửa hàng này rất quan trọng với nhà họ Sở, kết quả hiện nay nhiều cửa hàng bị người ta đập như vậy, chắc là đắc tội người khác rồi!
"Là ai làm, có biết không, có liên lạc được với chị Hồng không?"
Mặt mấy quản lý hơi khó coi.
"Tổng giám đốc Sở, chúng tôi đã liên lạc với chị Hồng rồi, chị Hồng không quan tâm, liên lạc với thuộc hạ Lão Toàn của chị ấy, kết quả..."
Nhìn thấy mấy quản lý ấp a ấp úng, Sở Siêu nổi giận.
"Có gì thì nói đi! Mau nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Quản lý nói: "Lão Toàn đưa tiền trả cho chúng ta".
Sở Siêu sững sờ: "Lão Toàn đưa tiền trả cho chúng ta á? Sao có thể...!"
Mỗi năm nhà họ Sở đều phải đưa tiền cho chị Hồng, bọn họ sao có thể trả lại tiền chứ?
Sắc mặt quản lý vô cùng khó coi, nói.
"Đúng vậy, tổng giám đốc Sở, Lão Toàn đã trả lại tiền cho chúng ta, chỗ tiền này đều là chỗ tiền mà chúng ta biếu tặng bọn họ năm ngoái vào dịp năm mới, ông ấy còn nói... sau này không cần phải đưa tiền nữa, bọn họ không nhận được chỗ tiền này".
Sắc mặt Sở Siêu vô cùng khó coi, ông ta giờ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, hóa ra chị Hồng không cho bọn họ tặng tiền nữa, muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ!
Tiền này trả về, ý là sau này sẽ không bảo vệ bọn họ nữa, xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không quan tâm!
Sắc mặt Sở Siêu trở nên vô cùng khó coi, vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Lôi Hồng.
Tút tút tút...
Sau mấy tiếng tút, đầu bên kia tiền tắt máy luôn, gọi lại mấy cuộc đều không có ai nghe, hiển nhiên là bị kéo vào danh sách đen rồi!