Y Võ Song Toàn

Chương 774: Đoàn Phi bá đạo



Cái tát này khiến Hà Tịnh Tịnh mắt nổ đom đóm, nửa bên mặt tê dại, cảm giác như mất hết cảm giác.

Đoàn Phi đây đang đóng phim hay là đang đánh người vậy?

Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, lúc trước chưa từng đắc tội cô ấy mà!

Chẳng nhẽ chị Đoàn đóng phim đều như vậy sao? Chẳng trách lại có thể trở thành Ảnh Hậu!

Hà Tịnh Tịnh đâm lao phải theo lao: "Chị Đoàn có thể dùng diễn viên đóng thế không..."

Cái tát này khiến Hà Tịnh Tịnh không chịu nổi.

Đoàn Phi nhíu mày: "Tôi đóng phim chưa bao giờ dùng diễn viên đóng thế, cô mới nổi được mấy ngày mà đã muốn dùng diễn viên đóng thế rồi à? Kiêu ngạo thế?"

Đoàn Phi đã nói như vậy rồi, Hà Tịnh Tịnh càng không dám, cô ta bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu.

"Được rồi, vậy thì không dùng diễn viên đóng thế, nhưng chị Đoàn có thể nhẹ tay chút không ạ..."

Lại tiếp tục quay, Hà Tịnh Tịnh lần này đã chuẩn bị sẵn tâm lý, còn chưa đánh, cô ta đã nhíu mày rồi.

Đoàn Phi do dự một chút, lại tát cô ta một cái.

Tiếng bốp vang lên, Hà Tịnh Tịnh bị đánh đến lảo đảo, nhắm mắt không diễn tiếp được, ôm mặt trông rất đáng thương.

Trong lòng nghĩ lần này chắc được rồi nhỉ?

Đoàn Phi đi đến trước máy theo dõi, nhìn khung hình rồi nói.

"Hà Tịnh Tịnh, cô qua đây xem đi".

Hà Tịnh Tịnh ôm mặt, đi ra phía trước, nhìn thấy vẻ mặt cô ta, còn chưa đánh cô ta đã nhíu mày rồi, rõ ràng là bộ dạng đã chuẩn bị chịu đòn từ trước.

Đoàn Phi nói: "Cô thấy thế này có ổn không?"

Hà Tịnh Tịnh chỉ cảm thấy nửa bên mặt của mình đau rát, nhưng không dám nổi giận.

"Chị Đoàn nói không ổn là không ổn ạ..."

Đoàn Phi lạnh lùng nói: “Quay lại”.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

"Cô xem xem, biểu cảm của cô không đúng".

"Cô trốn cái gì, cái tát này đột nhiên mà đến, cô trốn như thế trông giả chết lên được!"

"Sao cô còn ngã nữa vậy? Một cái tát mà thôi, đâu đến mức không đứng vững được?"

"Cô ra ngoài khung hình rồi, cô ngã như vậy đâu ai thấy được cô!"

"..."

Cứ như vậy, một cái tát rồi lại một cái tát, tát đến mức khiến cho mặt Hà Tịnh Tịnh xưng lên, lớp trang điểm cũng không che được nữa.

Lúc này mọi người ai ai cũng sững sờ, cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Chị Đoàn đang đóng phim sao? Đây rõ ràng là đang xả giận mà!

Đây rõ ràng là đang làm khó Hà Tịnh Tịnh, cố ý đánh người!

Có mấy đoạn quay thực ra đã hợp tiêu chuẩn rồi, có thể qua rồi, nhưng chị Đoàn vẫn không đồng ý, muốn quay lại.

Hà Tịnh Tịnh bị đánh đến ngu người, từng cái tát một, như đang trút giận lên người cô ta vậy.

Vương Đông Tuyết đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này mà sững sờ.

Đoàn Phi này... bá đạo quá!

Lúc trước cảm thấy Hà Tịnh Tịnh rất lợi hại, nhưng so với Đoàn Phi, cô ta thực sự còn quá non, cứ như một con nhóc chơi trò cáo giả oai hùm vậy.

Mà Đoàn Phi mới thực sự có khí chất, cô ấy đứng ở đó, không ai dám động đậy, Hà Tịnh Tịnh bị đánh đến mức này cũng không ai dám nói gì.

Đoàn Phi đánh cũng hơi mệt, cổ tay có hơi tê dại rồi, vẫy tay gọi Vương Đông Tuyết qua.

"Qua đây".

Vương Đông Tuyết sững sờ, đi đén trước mặt, có hơi sợ cô ấy.

Đoàn Phi cười nói.

"Cảnh này cho qua đi, bây giờ đến lượt cô, cô làm giống tôi làm ban nãy, có điều cô đánh bên còn lại”.

Hà Tịnh Tịnh bị đánh đến mức choáng đầu, hoa mắt, vừa nghe thấy còn bị đánh bên mặt bên kia, mặt cô ta sững sờ.

"Chị Đoàn, tại sao còn đánh?"

Đoàn Phi nói: "Đây là đoạn phim mà nhà tài trợ yêu cầu, cô có quay không? Không quay thì không được nhận tiền thù lao đâu".

Lời Đoàn Phi không cho phép người khác nghi ngờ, Hà Tịnh Tịnh chỉ cảm thấy đầu mình sắp tê dại rồi.

Còn chưa hoàn hồn, cái tát của Vương Đông Tuyết đã văng tới.

Bốp!

Đoàn Phi nói rồi, nhất định phải đánh thật, nhất định phải đánh thật là ác, nếu không quay xong sẽ bị người xem mắng.

Vương Đông Tuyết chỉ có thể dùng sức mà đánh, không hề nể tình.

Cái tát này vung xuống, Hà Tịnh Tịnh lập tức nổi giận.

Đoàn Phi đánh cô ta thì cô ta còn phục, cũng đâu còn cách nào khác, cô ta không dây nổi.

Nhưng Vương Đông Tuyết đánh cô ta thì không được, Vương Đông Tuyết là cái thá gì chứ mà cũng dám đánh cô ta?

"Mẹ mày, mày muốn chết đúng không?"

Hà Tịnh Tịnh đứng dậy mắng một cầu, Đoàn Phi liền tiến lên cho cô ta thêm cái tát.

Bốp!

Hà Tịnh Tịnh bị tát đến mức lùi vài bước, mặt lộ ra vẻ chất vấn.

"Chị Đoàn, chẳng phải chị vừa quay xong sao, chẳng phải đoạn vừa rồi qua rồi sao?"

Đoàn Phi cười khẩy: "Quay thì quay xong rồi, còn cái tát này đâu phải là diễn, là tôi dạy cô một bài học".

Hà Tịnh Tịnh lập tức sững sờ, mặt xám như tro, không dám ho he tiếng nào.

Thế cục luân chuyển, cô ta có thể giáo huấn người khác thì cũng có người có thể giáo huấn cô ta.

Đoàn Phi có địa vị cao hơn Hà Tịnh Tịnh nhiều, thậm chí người ta chỉ cần tùy tiện nói một câu thôi cũng có thể phong sát cô ta, Hà Tịnh Tịnh chỉ là một kẻ bé nhỏ, sao có thể tỏ vẻ với Đoàn Phi?

Đoàn Phi nói: "Diễn cho tử tế vào, tiếp tục!"

Lúc này Hà Tịnh Tịnh cũng được coi là đã hiểu ra mọi chuyện, hôm nay Đoàn Phi đến để làm diễn viên khách mời mà là để chống lưng cho Vương Đông Tuyết!

Cái tát này là để báo thù cho Vương Đông Tuyết!

Vương Đông Tuyết lúc này cũng hiểu, chuyện hôm qua Hà Tịnh Tịnh đánh cô ấy khiến cô ấy có hơi khó chịu, lần đầu vào đoàn làm phim mà lại bị đánh, trong lòng cũng có bóng ma.

Kết quả hôm nay có người chống lưng cho cô ấy, đúng là hả giận mà.

Vương Đông Tuyết cũng không khách khí, chỉ dựa theo hướng dẫn để quay, từng cái tát một, tát đến mức mặt Hà Tịnh Tịnh thay đổi hoàn toàn, sưng giống như một cái đầu heo.

Ngày hôm nay chẳng diễn gì cả, tất cả mọi người đều nhìn xem Hà Tịnh Tịnh bị ăn tát.

Chuyện này thực sự khiến người ta thổn thức, ác giả ác báo, cô dám kiêu ngạo như vậy, đương nhiên cũng có người xử lý được cô.

Vương Đông Tuyết tát mấy cái, nhìn Tần Lâm, những điều này hiển nhiên là Tần Lâm sắp xếp cho cô ấy.

Nếu như không nể mặt Tần Lâm, người có quyền như Đoàn Phi sao có thể đến ra mặt giúp một hot girl như cô?

Hà Tịnh Tịnh bị đánh đến mức suýt ngất, cô ta nghiến răng nghiến lợi, hung ác nhìn Vương Đông Tuyết.

Cô ta không dám ghi thù Đoàn Phi, nhưng trong mắt cô ta Vương Đông Tuyết chẳng phải người lợi hại gì.

Trong lòng cô ta đã nảy ra một kế hoạch độc ác, nhưng trêи mặt thì chẳng có gì.

Một ngày quay phim kết thúc, Vương Đông Tuyết về nhà, nấu một bữa thịnh soạn cho Tần Lâm rồi nói.

"Anh Tần, ngày mai em còn có thể đến đoàn làm phim không, cô ta liệu có nhằm vào em không?"

Tần Lâm cười khẩy: "Cô ta dám chắc? Cô ta mà dám nhằm vào em thì em cứ tát cô ta, đương nhiên sẽ có người chống lưng cho em".

Hôm qua đạo diễn, nhà sản xuất, còn có một số phó đạo diễn và Đoàn Phi đều được gọi đến, có Đoàn Phi chống lưng, còn ai dám động vào Vương Đông Tuyết?

Trừ phi người đó không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa.

Tần Lâm cũng muốn khiêm tốn một chút, nếu không đã gọi Mã Lương Điền ra tay, chỉ cần mấy phút thôi đã có thể biến Vương Đông Tuyết thành ngôi sao hạng A rồi.

Hai người ăn xong bữa cơm rồi đi nghỉ, sáng sớm ngày hôm sau, Vương Đông Tuyết lo lắng đến đoàn làm phim.

Nhìn thấy Hà Tịnh Tịnh, Vương Đông Tuyết có hơi ngượng ngùng, mặt Hà Tịnh Tịnh vẫn sưng, có điều thái độ thì hài hòa hơn chút, thấy người khác thì khách khí chào hỏi, không tỏ vẻ như trước nữa.

Vương Đông Tuyết cũng rất phục, đám người trong giới giải trí này lợi hại thật, hôm qua vừa xảy ra chuyện, hôm nay đã coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu là cô ấy chắc cô ấy không làm nổi.

Hà Tịnh Tịnh chủ động lại gần Vương Đông Tuyết, cười nói.

"Hôm qua là tôi sai, tôi xin lỗi cô, chúng ta quay xong thì đi ăn với nhau bữa cơm nhé, coi như là tôi bồi tội với cô, chắc cô sẽ nể mặt tôi chứ?"

"À... được thôi", Vương Đông Tuyết thực ra muốn từ chối, có điều nghĩ mấy ngày sau vẫn cần hợp tác, cũng không nên để mối quan hệ trở nên xấu đi nên đành đồng ý.

Hà Tịnh Tịnh gật đầu, nở nụ cười.

Sau khi quay người cô ta lập tức đổi thành bộ mặt hiểm ác, cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn.

"Kế hoạch thuận lợi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.