Y Võ Song Toàn

Chương 794: Vẫn đi theo



Mấy bảo vệ xông đến, ấn Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình xuống đất.

Sắc mặt Dương Tuyết vô cùng khó coi.

"Làm gì vậy! Mấy người bị sao vậy!"

Bảo vệ lạnh lùng hừ một tiếng: "Lại là hai người? Vừa nãy gây chuyện trong cửa hàng LV, giờ lại đến châu báu Gia Hân gây chuyện? Thôi đưa họ đến thẳng đồn công an đi!"

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình cạn lời, không ngờ hai lần lại bị cùng một bảo vệ bắt được, đúng là bực chết mà.

Đám người này rốt cuộc bị sao vậy, sao không phân biệt được rõ phải trái trắng đen vậy, Tần Lâm rõ ràng diễn kịch, thông đồng với nhau để tỏ vẻ, kết quả cửa hàng trưởng dám đuổi bọn họ đi, điên à?

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình lại bị vứt ra ngoài, hai người lại lần nữa ‘vồ ếch’. Mấy người phát tờ rơi và bày hàng ở cổng dùng một loại ánh mắt khác để nhìn bọn họ, hai người con gái này chẳng nhẽ đi ăn mày à, sao lại bị vứt ra đường hai lần liên tiếp vậy?

Kim Tuệ Bình nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ rực.

"Hôm nay mất mặt quá, Kim Tuệ Bình tôi xin thề, tôi sẽ không bao giờ bị người ta vứt ra đường nữa!"

Hôm nay đúng là kì mà, sao nhân viên cửa hàng ở đâu cũng gây khó dễ cho bọn họ vậy.

Hai người đứng trêи đường, đang khó chịu không biết nên đi đâu, kết quả lại nhìn thấy Tần Lâm và Chu Điềm Điềm đi ra ngoài, hai người liền thương lượng với nhau.

"Có đi theo nữa không?"

Dương Tuyết nghiến răng: "Có! Tớ không tin bọn họ có thể giả vờ mãi!"

Mua túi giả, mua trang sức giả, chiếc túi vừa mua có thể mua được năm chiếc xe của cô ta rồi, còn tỏ vẻ, Dương Tuyết không tin, chỉ cần là giả, bọn họ có thể vạch trần được.

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình khẽ đi theo, chỉ thấy Tần Lâm đứng ở cổng nhận tờ rơi.

Trêи tờ rơi viết thịt nướng Chá Thiện, là một nhà hàng cao cấp mới mở, trung bình một người ăn tốn khoảng mấy nghìn tệ một bữa, tương đương với nhà hàng có ba sao Michelin.

Tần Lâm nhìn món ăn ở trêи, có vẻ cũng được, dù sao ở mấy quán vỉa hè cũng không có gì ngon, Tần Lâm nói.

"Ăn thêm bữa nữa đi, vừa hay cô mua trang sức cho tôi thì tôi mời cô bữa cơm".

"Được đó!", Chu Điềm Điềm vui vẻ đáp ứng, mặc dù trong lòng cô ấy hiểu ngày hôm nay mua được nhiều đồ quý vậy đâu được tính là cô ấy mua, thực ra cửa hàng đều vì nể mặt Tần Lâm nên mới có giá rẻ đến vậy.

Cô ấy tiêu mười nghìn tệ mà mua được món đồ hơn một triệu tệ, đúng là nhặt được món hời.

Có điều nếu Tần Lâm đã nói vậy, cô ấy đương nhiên vui vẻ đi ăn với Tần Lâm.

Chu Điềm Điềm có hơi đỏ mặt, hai người lên xe đi đến quán thịt nướng Chá Thiện.

Nhìn thấy hai người lên xe, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình khẽ đi theo, cũng cầm theo một tờ rơi, lập tức hiểu.

"Hai người này thực sự muốn đến đây ăn sao? Bọn họ bị ngu à, không thấy bên trêи viết 'tiêu chuẩn tương đương với nhà hàng ba sao Michelin' sao? Bình quân mỗi người ăn tốn mấy nghìn tệ lận, nhưng đến đó ăn thể nào cũng phải tốn mấy chục nghìn!"

Nhà hàng này thực sự như vậy, trêи quảng cáo viết mỗi người trung bình tốn bao nhiêu, nhưng trêи thực tế khi gọi món, món đắt đều được đặt lên trêи.

Cá biển sâu, hải sản, đủ các loại nguyên liệu đắt tiền.

Đưa gái đi ăn cơm, cũng không thể không gọi mấy món ở trêи mà chọn mấy món ở sau được, như thế mất mặt lắm.

Dương Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu nghĩ xem, hai người bọn họ cái gì mà chẳng làm được! Mấy chuyện như mua túi fake ở LV hay mua trang sức giả ở châu báu Gia Hân còn làm được, những việc khác bọn càng có thể làm".

Kim Tuệ Bình gật đầu: "Có lý, tớ nghĩ bọn họ đi vào chọn mấy món rẻ tiền, sau đó chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, thêm định vị, giả bộ giàu có".

Dương Tuyết cười khẩy: "Đúng vậy đó, đi nào, chúng ta cũng đi xem sao!"

Kim Tuệ Bình hơi ngượng: "Hai chúng ta cùng đi thì hơi đắt đó!"

"Sợ gì, chúng ta chẳng phải vừa ăn xong sao, đến lúc đó gọi salad, cafe, cũng chẳng tốn mấy đâu, coi như là tốn mấy trăm tệ để chụp bức hình".

Kim Tuệ Bình nghĩ, cũng đúng, đi thì đi.

Cầm tờ rơi lên, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình ngồi lên con BMW của bọn họ, đi thẳng đến nhà hàng.

Sau khi vào nhà hàng, nhìn thấy Tần Lâm và Chu Điềm Điềm đã ngồi xuống chọn món, hai bọn họ cũng ngồi bên cạnh.

Chu Điềm Điềm nhíu mày, có hơi cạn lời.

Sao lại gặp bọn họ nữa vậy? Âm hồn bất tán à!

Hai người này chẳng nhẽ lại cố ý đi theo bọn họ?

Chu Điềm Điềm liếc mắt, muốn ăn một bữa cơm thôi mà cũng khó vậy sao?

Tần Lâm cầm thực đơn lên, đưa cho Chu Điềm Điềm một tờ.

"Cô chọn đi, muốn ăn gì thì gọi cái nấy".

Dương Tuyết ở bên bĩu môi, đúng là biết tỏ vẻ, còn muốn ăn gì thì ăn nấy, nhìn giá mà không sợ chết khϊế͙p͙ à?

Dương Tuyết cầm thực đơn lên, cố ý gọi to.

"Cua hoàng đế ở đây cũng được nhỉ!"

Tần Lâm nghe thấy vậy, nhìn Chu Điềm Điềm, cảm thấy cũng được.

"Có muốn ăn cua hoàng đế không?"

Chu Điềm Điềm sững sờ: "Được đó, để tôi xem bao nhiêu tiền..."

Vừa nhìn giá, Chu Điềm Điềm đã bíu môi: "Đắt quá! 800 tệ nửa cân lận!"

Mà một con cua hoàng đế nặng lắm, 800 tệ một con còn được chứ, 800 tệ nửa cân thì... một con cua hoàng đế to chắc phải lên đến cả chục nghìn ấy!

Ăn cua hoàng đế ở nhà hàng khác thường có giá hai ba nghìn một con, đồ ăn của nhà hàng này có giá đắt thật!

Đương nhiên rồi, đắt cũng có lý, môi trường chăn nuôi không giống, cách nấu không giống, cũng đâu thể bắt bẻ được bọn họ.

Chu Điềm Điềm lắc đầu, cảm thấy thực sự không chấp nhận được cái giá này.

Tần Lâm cười nói: "Yên tâm đi, anh là hội viên của nhà hàng này, có thể giảm giá".

Chu Điềm Điềm che miệng cười, cô ấy đã nghe câu này của Tần Lâm hai lần rồi.

Lúc ở cửa hàng LV anh cũng nói vậy, ở châu báu Gia Hân cũng thế.

Chu Điềm Điềm bất lực nói: "Anh Tần, đây là nhà hàng mới mở đó, hôm nay là ngày đầu kinh doanh! Anh chắc không đùa chứ?"

Tần Lâm cười: "Cô nhìn góc cuối bên tay phải tờ rơi đi".

Chu Điềm Điềm nhìn thấy góc cuối bên tay phải có chữ "thuộc tập đoàn Mạnh Thị"

Tập đoàn Mạnh Thị rất mạnh trong mảng ăn uống, có nhà hàng ở khắp tỉnh, nhiều nhà hàng mới mở thực ra đều là của tập đoàn Mạnh Thị.

Chu Điềm Điềm sững sờ nói: "Anh Tần, ý của anh là, anh có thẻ hội viên của tập đoàn Mạnh Thị?"

Tần Lâm gật đầu: "Không sai, tôi có thẻ hội viên của tập đoàn Mạnh Thị, hơn nữa còn là hội viên Cao Cấp".

Nói xong câu này, Tần Lâm cũng cười, Chu Điềm Điềm cũng cười theo.

Chuyện ngày hôm nay cũng tình cờ quá đi, Chu Điềm Điềm cũng không phải con ngốc, cô ấy cũng biết đây là quan hệ của Tần Lâm, nhưng cô ấy không ngờ được, quan hệ của Tần Lâm lại rộng đến vậy, đi đến đâu cũng có quan hệ.

Nhà hàng mới mở này cũng được giảm giá sao?

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình nhắm mắt, mặt cạn lời, đến nhà hàng này mà cũng có thể giảm giá sao?

Bọn họ không tin, hôm nay nhất định phải xem mọi chuyện rốt cuộc là sao!

Chu Điềm Điềm hỏi: "Anh Tần, được giảm bao nhiêu phần trăm vậy?"

Tần Lâm cười một tiếng: "Có thể được miễn phí! Chúng ta sẽ ăn quịt, tí nữa tôi dẫn cô đi trốn thanh toán".

Chu Điềm Điềm sững sờ: "Á? Thật không vậy? Tôi chưa bao giờ trốn thanh toán đâu, cảm giác kϊƈɦ thích thật..."

Đừng nghĩ Chu Điềm Điềm là gái ngoan, trêи thực tế cô ấy cũng thích mấy trò nghịch ngợm này lắm.

Tần Lâm gật đầu: "Được, nếu đã quyết định ăn quịt thì thoải mái chút đi!"

“Được thôi, vậy cho tôi một con cua hoàng đế!"

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình ở bên cạnh cạn lời.

Trốn thanh toán? Hai người này điên rồi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.