Y Võ Song Toàn

Chương 971: Lấy chữ hiếu làm đầu



Đời con người sẽ có lúc giống như cây cối vào thu, đó là lúc bọn họ phải quay về đến nhà, lúc đấy, lãng tử phiêu bạc bên ngoài đều muốn trở về với vòng tay của gia đình.

Chúc Tam Đao kinh ngạc nhìn phía trước, dường như về lại điểm bắt đầu, dừng trong hồi ức, cảm nhận được sự vẫy gọi của bố mẹ.

Con người ai cũng sẽ già đi, đây là chuyện không thể thay đổi, cũng là quy luật của đời người.

Âu Dương Diễm Diễm nhìn ánh mắt cố chấp của người bạn già, trong lòng có muôn vàn khổ sở, lúc trước nếu không vì bản thân, ông cụ cũng không bị gia tộc đuổi ra ngoài! Nếu không vì bà cụ, bọn họ sẽ không lưu lạc ở Đông Hải, ở đây gây dựng sự nghiệp.

Nhưng bà cụ biết, mấy năm nay người bạn già của bà đều hoài niệm về lúc còn nhỏ, vẫn luôn nhớ đến bố mẹ, luôn thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cái này có lẽ là vấn vương cuối cùng của ông cụ.

Chúc Linh Linh nhìn khuôn mặt đầy phức tạp của ông nội, lòng cô ấy cảm nhận được một sự khó chịu không thể nói ra, có lẽ là vì đây là nguyện vọng cuối cùng cả đời này của ông cụ.

"Về nhà".

Chúc Tam Đao nói hai chữ đơn giản, khiến không ít người ở đây đều cảm thấy phức tạp, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này của gia chủ, không có ai dám phản bác. Đúng ra là không đành lòng phản bác, lòng của một kẻ lãng tử xa quê là thứ không chuyện gì cản nổi.

Nhà họ Chúc ở Đông Hải ở trong lòng Chúc Tam Đao mãi mãi chỉ là một bến cảng dừng đỗ ngắn ngủi mà thôi, chứ không được gọi là nhà. Bởi vì nhà thật sự là nơi ông cụ có thể tự do, có thể vui vẻ.

Cơ thể Chúc Tam Đao ngày càng suy yếu, ông cụ cũng hiểu rõ sức khỏe của mình, ông biết thứ mình muốn không nhiều, ông chỉ muốn về nhà mà thôi.

Hai chữ này bao hàm rất nhiều tình cảm. Chúc Linh Linh hiểu rõ điều này. Ông nội cô đang muốn lá rụng về cội, cô ấy muốn từ chối nhưng không nói ra được, bởi vì đây là tâm nguyện cuối cùng của ông nội.

Phản đối ông cũng cùng nghĩa với việc tự nhận bản thân là đứa bất hiếu, Chúc Linh Linh căn bản không thể tha thứ cho mình được.

Quyền thế, tiền tài lúc này đâu đáng nhắc đến.

Ánh mắt của ông nội là thứ khiến mọi người cảm động nhất, nó là ánh sáng cuối cùng, điều này khiến cho mọi người im lặng, không nói được gì.

Chúc Linh Linh mấy lần muốn nói nhưng thôi, cô ấy không thể mở miệng được.

"Tùy ông cụ đi".

Tần Lâm nhìn Chúc Linh Linh, lúc này cô ấy và Tần Lâm đều nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên sự kϊƈɦ động, cô ấy biết anh Tiểu Tần ủng hộ mình, đây là động lực lớn nhất của cô ấy.

Ánh mắt của Tần Lâm trong veo, cho dù là anh cũng không thể từ chối được ước nguyện cuối cùng của Chúc Tam Đao, đó là quyền lợi của ông cụ, cũng là tài sản quý trọng nhất mà cuối đời ông giữ lại được.

Hiếu!

Chữ hiếu lên đầu, không có hiếu thuận thì người có tốt đến đâu cũng là vô ích.

"Cảm ơn anh Tiểu Tần!"

Chúc Linh Linh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lúc trước cô ấy còn đang do dự, rốt cuộc có nên phản đối quyết định của ông nội không, nhưng bây giờ cô ấy hiểu rõ, bản thân rốt cuộc nên làm gì.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cha mẹ không đợi được ngày đó.

So với Tần Lâm, Chúc Linh Linh đã là hạnh phúc lắm rồi, ông nội, bà nội, bố mẹ đều còn sống. Còn bản thân anh cho dù có chữ hiếu thì e rằng cũng chẳng có cơ hội để thể hiện, đây mới là chuyện khiến người ta tuyệt vọng.

Với đường kim mũi chỉ trong tay, người mẹ thân yêu vội vàng may quần áo cho cậu con trai chuẩn bị đi xa. Trước khi đi còn khâu thật chặt, sợ con trai về muộn quần áo sẽ bị hỏng.

Mắt Tần Lâm dần ướt nhoẹt, khóe miệng nở nụ cười an ủi.

Quyết định của Chúc Tam Đao khiến nhiều người không khỏi dị nghị, nhưng không ai dám làm trái.

Về nhà họ Chúc nhất định sẽ khiến quyền lợi của bọn họ bị giảm bớt, hơn nữa địa vị rất có thể sẽ bị hạ thấp, đến lúc đó có thể phải nhìn sắc mặt của người khác để sống.

Bây giờ đang là gia tộc của mình, đến lúc đó thì lại phải nhìn sắc mặt của người khác. Về đại gia tộc, cạnh tranh sẽ càng kịch liệt, hai gia tộc hợp nhất, không chỉ đơn giản là hợp nhất, mà những ẩn khuất bên trong cũng sẽ nhiều hơn.

Chúc Nhị Bạch mặt mày nghiêm túc, thâm tình ngắm nhìn Chúc Tam Đao, hai anh em tình sâu nghĩa nặng, thời khắc này cuối cùng cũng bùng nổ, họ ôm lấy nhau, khóc sướt mướt.

"Đúng vậy, Lão Tam, mấy năm nay, mỗi đợt lễ tết, anh đều đi cúng bái bố mẹ, anh đã thay em thắp hương. Có bố mẹ ở đây, gia đình ở đây, anh Hai ở đây, nhà họ Chúc nhất định sẽ không khiến em thiệt đâu".

Chúc Tam Đao để lộ chân tình, một câu nói này đã nói hết năm mươi năm hưng suy vinh nhục, yêu hận tình thù, bây giờ ông cụ bỏ lại hết, ông chỉ muốn làm lãng tử về quê thôi.

"Anh Hai, em nhớ nhà..."

Chúc Nhị Bạch nghiêm túc, tình sâu ý nặng, yên lặng gật đầu.

"Được, chúng ta mãi mãi là người một nhà, cái này thì em yên tâm. Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn nhớ em. Nhà họ Chúc chúng ta vẫn luôn nhớ đến em. Mặc dù em luôn ở bên ngoài phiêu bạc, nhưng trong năm mươi năm mươi gió, anh vẫn luôn nhớ kỹ, trước lúc lâm chung bố mẹ chúng ta đã dặn dò anh, nhất định phải đưa em về".

Chúc Tam Đao vô cùng xúc động, nhiều năm như vậy, ông cụ cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện, hối tiếc cả đời của mình. Ông cụ sẽ không cô độc đến già nữa, lần này, anh Hai đích thân đến đây, chuyện này đúng là ấm áp, có thể về đất tổ, đối với Chúc Tam Đao mà nói là điều khiến người ta vô cùng phấn khích. Từ nay về sau, ông cụ không cần phải tha hương nữa.

"Anh Hai, từ nay về sau, cả nhà ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không tách ra nữa".

Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao gật đầu.

"Nói hay lắm, hôm nay không say không về".

Yến tiệc bắt đầu, nhà họ Chúc trong lòng đều cảm thấy phức tạp. Đương nhiên ngoại trừ Chúc Tam Đao, Chúc Nhị Bạch và Chúc Phi, Chúc Diệu ra, ai cũng thấp thỏm. Chuyện nhà họ Chúc quay về đất tổ không hề đem lại lợi lộc cho bọn họ, hơn nữa có khả năng sẽ xảy ra một vụ cướp đoạt khó có thể tưởng tượng, lợi ích ban đầu của bọn họ sẽ bị chèn ép rất lớn, vậy nên tất cả đều còn là ẩn số.

Có điều Chúc lão gia vẫn luôn muốn được về nhà, lúc này chẳng ai dám nói ra câu đấy. Dù sao nhận tổ quy tông là đại sự hàng đầu, một khi có người phản bác, thì đó chính là vả vào mặt Chúc Tam Đao! Là chủ của một gia tộc, trong tình huống này, ai dám nói một chữ ‘không’?

Ngay cả Chúc Linh Linh là người có quyền lực nhất nhà họ Chúc lúc này, cũng không muốn làm trái ý nguyện của ông nội thì những người khác càng không dám nói gì.

Chúc Linh Linh kéo tay Tần Lâm, ngồi cùng một bàn với nhau.

"Ông nội, Linh Linh chúc ông nội sức khỏe dồi dào, về nhà họ Chúc nhận tổ quy tông đương nhiên là chuyện vui. Có điều cháu bắt đầu cảm thấy, anh Tiểu Tần cũng là người họ Chúc chúng ta, nếu anh Tiểu Tần không có tư cách ngồi ở đây thì chúng cháu sẽ ra bàn khác ngồi".

Chúc Nhị Bạch lạnh lùng nói.

"Đứa bé này trông có vẻ không vui, nó đang nhằm vào anh sao?"

Chúc Tam Đao nói.

"Anh Hai, anh nghĩ nhiều rồi, bọn họ chủ động nhường ghế, bậc con cháu ngồi ở bàn chúng ta cũng không hợp. Hôm nay hai người chúng ta uống thêm vài chén, Tiểu Phi, Tiểu Diệu cũng mau ngồi xuống đi".

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.