“Mau lên, quỳ xuống ăn cứt đi, ha ha ha, bây giờ tôi lại muốn xem dáng vẻ ăn cứt của anh, sao nào? Đàn ông đàn ang mà nói lời không giữ lời ư? Nói chắc như đinh đóng cột kia mà, rốt cuộc có phải là đàn ông không đây? Muốn chơi lật kèo à?”
Đường Giang Sơn nhìn chằm chằm vào Tần Lâm với vẻ hung tợn.
Lâm Nguyệt Dao cũng hơi lo lắng, Tần Lâm là đang muốn ép Đường Giang Sơn rồi đây.
Lâm Vũ nhìn sang Đường Mẫn, Đường Giang Sơn nói không phải hoàn toàn không có lý, nếu Tần Lâm quen nhân vật lợi hại như thế thì hà tất gì phải mở một phòng khám nhỏ ở đây chứ?
Có lẽ là Tần Lâm đang bốc phét chăng? Nhưng hiện tại Đường Giang Sơn lại muốn làm cho đến cùng, căn bản không thèm nghe ai ngăn cản.
“Bây giờ câm rồi sao? Cậu nói gì đi chứ, đàn ông thì phải tự làm tự chịu, mau quỳ xuống, ăn cứt đi”.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nhìn Tần Lâm.
“Muốn so với con trai tôi à, nằm mơ đi, bản lĩnh của con trai tôi mà cậu sánh nổi sao? Thứ không biết tự lượng sức mình, bây giờ lộ tẩy rồi chứ gì? Không giả vờ nữa ư? Nếu biết trước như vậy thì đừng có làm, nhưng bây giờ đã vô dụng rồi, cậu mau quỳ xuống xin lỗi con trai tôi đi, em Hai, em cũng thấy rồi đó, không thể nói suông như vậy được. Hừm, người tự cho mình là đúng sẽ luôn có kết cục như thế này, bọn chị cũng không muốn làm khó cậu ta, nhưng cậu ta cứ khăng khăng muốn bốc phét, bây giờ thì hay rồi, đủ mất mặt chưa hả?”
Đường Mẫn tỏ ra bất lực, làm sao bà có thể để Tần Lâm quỳ xuống ăn cứt đây, nhưng vừa rồi cả hai ăn miếng trả miếng cũng rất dữ dội.
“Tiểu Lâm, hay là cháu xin lỗi em họ đi”.
Đường Mẫn nhìn sang Tần Lâm.
Nhưng Tần Lâm vẫn không thay đổi sắc mặt.
“Bây giờ bắt đầu giở trò rồi đúng không? Thật chẳng ra làm sao, đàn ông như vậy chính là đồ bỏ đi, có biết không hả? Cả đời cũng chẳng làm nên trò trống gì, nói là phải làm, mà làm thì phải chấp nhận hậu quả, nếu đổi lại là tôi thì nhất định tôi sẽ quỳ xuống ăn cứt”.
Đường Giang Sơn đứng vòng tay trước ngực, nói với vẻ đĩnh đạc, cố ý dùng chiêu khích tướng để ép Tần Lâm.
“Rốt cuộc cậu có quỳ hay không?”
Vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại của Đường Giang Sơn vang lên.
Nhìn màn hình hiển thị, hóa ra lại là người phụ trách khu vực Đông Hải, Vương Đông Thăng!
“Việc thăng chức và tăng lương vào sang năm là điều chắc chắn rồi, mấy hôm trước tôi còn đi nhậu với lãnh đạo mà”.
Đường Giang Sơn vỗ ngực nói.
“Alo, tổng giám đốc Vương, sếp có chuyện gì không?”
“Ôi đệt! Đường Giang Sơn, cậu mau chóng cút đi cho tôi, chuyển phát nhanh Đông Phong không thể giữ cậu lại được nữa, tranh thủ còn sớm thì cút càng xa càng tốt”.
Sau khi Vương Đông Thăng bắt máy, ông ta lập tức hét vào mặt Đường Giang Sơn, Đường Giang Sơn nhất thời mù mờ, anh ta đã làm gì sai ư? Bản thân đã chọc giận gì lãnh đạo chứ?
“Tổng giám đốc Vương, sao vậy? Tôi đã làm sai gì sao? Sếp cứ nói cho tôi biết, tôi không hiểu chuyện gì thì sếp cứ nói ra, cầu xin sếp đừng sa thải tôi mà, tổng giám đốc Vương, tôi van sếp, sếp nói sẽ bồi dưỡng tôi mà, tôi là người ưu tú để thực tập cho vị trí quản lý kia mà”.
Đường Giang Sơn khóc lóc nói, đây là công việc anh ta tranh đấu bấy lâu mới có được, hơn nữa lại còn là thực tập sinh dự bị cho vị trí quản lý được công ty bồi dưỡng, sao bây giờ lại bị đuổi đi chứ?
Làm sao Đường Giang Sơn có thể chấp nhận được, nội tâm không ngừng kϊƈɦ động, sắc mặt trở nên tái nhợt, anh ta không thể hiểu nổi, có chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Dự bị cái đầu cậu, mau phắn đi, công ty không còn vị trí cho cậu nữa rồi, muốn biến đi đâu thì biến, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa, cút!”
“Tút...”
Vương Đông Thăng lập tức cúp điện thoại, Đường Giang Sơn liền sững ra, toàn thân run bần bật, sắc mặt tái mét, có chuyện gì vậy chứ? Thất nghiệp rồi sao? Bị công ty đuổi thật rồi à?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Lúc này, Đường Giang Sơn liên tục gọi điện lại cho Vương Đông Thăng, bên kia trực tiếp chặn số anh ta, tay Đường Giang Sơn kϊƈɦ động run lên bần bật, hoàn toàn sững sờ, anh ta chính là thực tập sinh cho vị trí quản lý kia mà, sao lại bị sa thải như thế được? Không thể nào, chắc chắn phải có hiểu lầm gì đó!
“Sao rồi con trai?”
Tôn Hiểu Dĩnh ngây ngốc nhìn con trai, nhìn thấy sắc mặt con trai không tốt, hơn nữa vừa rồi chắc là nghe điện thoại của lãnh đạo, con trai thật sự bị đuổi ư?
Lâm Vũ và Đường Mẫn đưa mắt nhìn nhau, có hơi khó tin, chẳng lẽ thật sự là do Tần Lâm sao? Chỉ một cuộc điện thoại của anh mà khiến cho Đường Giang Sơn bị đuổi việc ư? Cũng lợi hại quá rồi đó? Xem ra Tần Lâm thật sự có quen biết với ông chủ của chuyển phát nhanh Đông Phong.
Lâm Nguyệt Dao cũng kinh ngạc, Tần Lâm lại lợi hại thế sao, quen biết với cả ông chủ của chuyển phát nhanh Đông Phong à, đúng là lúc trước đã xem thường anh quá rồi.
“Mẹ, con bị sa thải rồi, toi rồi, thất nghiệp rồi, chắc chắn Băng Nghiên sẽ không cần con nữa, hu hu hu...”
Đường Giang Sơn ngồi phịch xuống đất, ánh mắt thất thần đờ đẫn, tổng giám đốc Vương đã lập tức tuyên án tử cho anh ta, căn bản không để cho anh ta bất kỳ cơ hội nào, bản thân là một người dự bị cho vị trị quản lý, ấy vậy mà lại bị công ty đuổi cổ, thật đáng thương làm sao?
Một giây trước Đường Giang Sơn còn rất hăm hở, muốn đạp Tần Lâm dưới chân, bây giờ bản thân lại trở thành kẻ vô công rồi nghề, làm gì có tư cách để nói đạo lý nữa đây?
“Sao lại như thế được? Chẳng phải con là dự bị vị trí quản lý sao, sao có thể nói đuổi là đuổi được?”
Đồng tử Tôn Hiểu Dĩnh co lại, bao nhiêu năm vất vả nuôi dạy Đường Giang Sơn, khó khăn lắm mới có thể vào được một công ty ổn áp như thế, đột nhiên bây giờ nói bị đuổi là sao?
“Lãnh đạo bên con đích thân gọi điện thoại đến báo, không thể là giả được...”
Đường Giang Sơn thất thần nói.
“Là cậu, Tần Lâm, nhất định là do cậu! Sao cậu lại làm như vậy? Cậu gọi điện là cố ý muốn con trai tôi bị đuổi phải không, sao cậu lại độc ác đến thế? Cậu có còn là con người không? Cậu là anh họ của Đường Giang Sơn đó, sao lại có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy được?”
Tôn Hiểu Dĩnh đột nhiên quay sang Tần Lâm, ánh mắt đầy ác ý, chắc chắn là do cuộc điện thoại kia của Tần Lâm nên con trai bà ta mới bị đuổi, tất cả đều tại Tần Lâm mà ra.
“Loại người như cậu là đang đố kỵ với Giang Sơn nhà chúng tôi, bản thân cậu không có bản lĩnh nhưng lại muốn giở trò với người khác, cậu có còn là người không? Em Hai, em xem đi, thằng nhóc này cũng quá đáng quá rồi đó, đây chẳng phải là muốn làm chị tức chết hay sao? Công việc của Giang Sơn đã bị nó làm cho mất rồi, giờ thì cậu vui rồi chứ gì?”
“Đúng vậy, tôi rất vui đây này”.
Tần Lâm cười đáp.
Tôn Hiểu Dĩnh hận không thể tự mình bóp mũi chết cho xong cho rồi, suýt chút nữa đã bị Tần Lâm làm cho tức chết.
“Cậu cậu cậu... cậu có còn mặt mũi không hả? Tần Lâm”.
“Lúc trước đều do bà nói cả, bà và con trai bà đều kịch liệt yêu cầu tôi gọi điện thoại đuổi cổ con trai bà, bây giờ tôi làm rồi thì bà phải nên vui mới đúng chứ nhỉ? Lúc này thì nên cảm ơn tôi một tiếng có đúng không? Sao lại khóc rồi, đây là chuyện vui mà, đáng ra phải đốt pháo chúc mừng mới phải?”
Tần Lâm cười nhẹ, lộ ra biểu cảm vô tội.
“Ăn nói hồ đồ. Tôi chỉ nói đùa thôi, ai biết cậu lại làm như thế thật, sao cậu lại ác đến vậy? Tần Lâm, nó cũng là em họ của cậu mà, cậu làm như vậy không sợ sẽ bị sét đánh hay sao? Đúng là đồ tán tận lương tâm”.