Thời đại internet phổ biến, cho dù là diễn viên điện ảnh nổi tiếng hay là ngôi sao truyền hình, hoặc là bà Âu Cát Tang bán thức ăn ở bên trong chợ, có blog cá nhân cũng là điều bình thường, có người coi blog cá nhân là nơi trút hết tâm sự tình cảm, có người chỉ là thưởng thức thi thoảng đăng lên vài bài viết hỗn hợp, đương nhiên, cũng có nhiều người chạy theo trào lưu, sau khi lập blog cá nhân xong, cũng không có đăng tải bất kỳ điều gì mới.
Một trong những blog cá nhân nổi tiếng là tác giả ‘Thiên Thu’ của: ‘Chờ đợi mùa xuân của Thiên Thu’, sau hơn năm năm cũng có chút tiếng tăm, không chỉ nổi tiếng trong danh sách hàng trăm blog nổi tiếng mà còn có tiếng trong giới chị em.
Blog cá nhân của cô không sử dụng những từ ngữ mạnh bạo, cũng không đăng những hình ảnh lộ ngực khiêu khích, ngẫu nhiên thấy được sự kiện xã hội có chút bất bình, cô còn có thể dùng lời văn bình thản và giọng điệu hài hước để nói ra những bất mãn, nhưng vẫn rất logic lý trí, lên án sự bất bình.
Cho tới nay cô luôn chờ đợi tình yêu của mình, đối với tình yêu luôn có mong đợi, cũng không buông tha tương lai, mỗi một lần đều viết ra tiếng lòng của chị em phụ nữ hiện đại, cho nên đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ của chị em phụ nữ cũng có tâm trạng giống như vậy, dựa vào giọng văn bình thản có chút hài hước, từ đó bắt đầu có tiếng tăm trên internet.
Thế nhưng dường như Thu Thiên không có ý định cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, nửa năm trước đã bắt đầu tham gia hoạt động gặp mặt, những bài viết về thất bại trong hẹn hò gần đây được nhiều người xem, cô cũng viết lại chi tiết mỗi lần hẹn hò thất bại, nội dung vô cùng hài hước, rồi lại những tình huống thường xuyên xuất hiện trong các cuộc hẹn bình thường, bởi vậy liệt kê ra ‘Mười điều không hấp dẫn nam giới’, càng làm cho không ít chị em phụ nữ đồng cảm, tất cả mọi người đều chờ xem tiếp theo cô còn có thể áp dụng thủ thuật gì để hành động.
[► Dạo này thường xuyên tới ăn mì thịt bò, quán mì kia là một quán đã có từ rất lâu rồi là nơi tôi đã ăn từ bé cho tới lớn, ông chủ mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng mỗi ngày vẫn vuốt gel tạo kiểu tóc, mặc áo sơ mi cùng quần tây sạch sẽ đứng ở trong quán chào hỏi khách hàng, thu tiền, trái ngược hẳn, bà chủ thì đem mái tóc hoa râm buộc thành đuôi ngựa đơn giản, trên người luôn luôn là cái áo in tên quán, từ màu hồng phấn trở thành một màu hồng loang lổ.
Bà chủ chăm chú cầm môi nấu mì, thoạt nhìn có vẻ một người đã đủ giữ cửa vậy, cứ như là bất khả chiến bại, ông chủ đối đãi với khách hàng tương đối hiền hòa nhiệt tình, vẻ mặt của bà chủ thì luôn cảnh giác, có một đôi mắt dường như có khả năng từ phòng bếp xuyên qua từng góc của nhà hàng, nghe nói hồi còn trẻ ông chủ cũng đã từng có một lần phong lưu, bà chủ một lòng trông nom quán, trông coi nhà, cuối cùng cũng đợi được lãng tử người mà mọi người luôn cho rằng sẽ không quay về, quả nhiên sự trở về của lãng tử là một điều quý giá, ở trên mặt của ông chủ nhìn không ra đã từng phát sinh chuyện gì, thế nhưng tất cả sự vất vả, mệt mỏi, cực nhọc đều được khắc họa lộ rõ trên mặt bà chủ, cho dù người chồng có quay đầu lại, nhưng cũng mang theo một số nợ khổng lồ, chỉ duy nhất có một điểm tốt là có thể để cho những vị khách lâu năm như chúng tôi đây… tiếp tục có cơ hội được thưởng thức món mì thịt bò ngon lành này.
Chỉ cần cẩn thận quan sát có thể thấy được, mỗi lần chỉ cần thấy ông chủ và những phụ nữ ngồi bàn nào đó trò chuyện một lúc, ánh mắt sắc bén của bà chủ sẽ nhanh chóng tìm tới, tìm tòi nghiên cứu một phen, lo lắng đàn ông đã từng ở bên ngoài… có cơ hội sẽ lại rời đi, vẻ sầu lo lộ rõ trên mặt, thế nhưng ông chủ vẫn như cũ thi thoảng lại mất tích một thời gian ngắn, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đều biết rõ là lão đã đi đâu, bà chủ thì chưa từng đóng cửa ngăn cản khi ông chủ quay về, từ chối để lão ở bên ngoài.
Đây là chuyện quá khứ mà chỉ có những người từ nhỏ cho tới lớn đều ăn tại quán mới biết rõ, thân là phụ nữ, tôi cảm thấy thật sự thương cảm cho bà chủ, cho đến tận ngày hôm qua ăn mì, không thấy ông chủ xuất hiện, có một lão tiên sinh nói với bà chủ: “Bà cứ chiều chuộng lão chồng như vậy, bây giờ thì lão chồng mà bà luôn cưng chiều đã không thấy bóng dáng.”
Cuối cùng bà chủ cũng không có lộ ra vẻ mặt mẹ kế (hung dữ, khó chịu), ngược lại vẻ mặt thoải mái nói với lão tiên sinh kia: “Tôi chính là chiều ông ấy, không được sao? Ông thấy bao nhiêu người nuôi chó nuôi mèo coi là bảo bối mà cưng chiều, cả ngày nâng niu trong lòng bàn tay, cả đời này tôi không nuôi chó cũng không nuôi mèo, vì sao không thể nuôi một người đàn ông để cưng chiều đây? Ít ra ông ấy cũng đã từng khiến tôi rất vui vẻ mà!”
Bỗng nhiên tôi phát hiện, tất cả những gì chúng tôi thấy chỉ là nghe được từ những lời đồn, cũng chỉ tự tưởng tưởng về chuyện xưa đó, trong câu chuyện xưa những người khác cùng với diễn viên chính đều có những cái nhìn khác nhau, mà người khác hâm mộ bà chủ là vì ít ra bà ấy còn biết đối thủ của mình là ai, xác định rằng tình cảm của bà suốt đời này không chỉ có trả giá, coi như là trả giá, cũng là do bà ấy cam tâm tình nguyện khiến chúng tôi không thể nói thêm được gì.
Đã từng nhìn người phụ nữ ấy bằng ánh mắt đồng tình, đến cái tuổi này chưa từng một lần đi tìm kiếm đối thủ, có tư cách gì để đồng tình với bà? Bọn họ đã từng có chuyện xưa so với tôi còn đặc sắc hơn, mà đến bây giờ chuyện xưa của tôi vẫn chưa tới, phải cố gắng hơn nữa mới đúng!
Vì vậy tôi quyết định cần mang một lòng rộng lớn đi chào đón cuộc hẹn lần thứ một trăm lẻ hai của mình, hãy chúc tôi tìm được người cùng mình sáng tạo chuyện xưa nhé!◄] .