Chưa đầy hai mươi phút, chiếc xe chạy vào đại học Long Diệu.
Chung quanh đều là sinh viên lần lượt đi học, Ninh Vũ Phi ngồi trong xe, nhàn nhã nhìn chung quanh.
Lúc này anh thấy một chàng trai bước đi khập khiễng, đó chính là Dương Tân Thiệp, bên cạnh là hai người bạn của hắn ta.
“Cậu Dương, hay là hôm nay đừng đi học, chúng ta đi chơi đi?”
“Bậy bạ! Tao mà lại chạy đi chơi thì ba tao sẽ giết chết tao! Chuyện tao bảo chúng mày điều tra sao rồi?” Dương Tân Thiệp hỏi.
Hai người nhăn nhó đứng đó, bởi vì họ hoàn toàn không điều tra chuyện này.
Một tên thấy chiếc Maserati chói mắt, trợn tròn mắt nói: “Cậu… cậu Dương! Là Tư Đồ Y Nhạn, một trong bốn hoa khôi của trường kìa!”
Nghe vậy, Dương Tân Thiệp nhanh chóng nhìn qua, vội vàng đi sang một bên sửa sang lại cổ áo của mình, bày ra dáng vẻ bảnh bao.
Tư Đồ Y Nhạn chính là một trong bốn hoa khôi của trường, chẳng những xinh đẹp mà còn có gia thế hiển hách, biết chơi dương cầm, trong trường học chính là nữ thần.
Tiếc rằng chiếc Maserati chậm rãi lướt qua, không thèm dừng lại.
Mấy người rất xấu hổ, sắc mặt Dương Tân Thiệp cũng khó coi như ăn phải phân chuột, bị người ta làm lơ.
“Cậu Dương, trên ghế phụ có người thì phải.” Lý Hoa Đông nói.
“Sao có thể chứ? Ghế phụ của nữ thần âm nhạc có người ư?”
Dương Tân Thiệp cũng không tin, túm cổ áo Lý Hoa Đông quát lên: “Có phải là bốn thằng chết tiệt kia không?”
“Không phải, là một gương mặt mới.” Lý Hoa Đông nói.
Dương Tân Thiệp khó thở, nề hà chân hắn ta không tiện nên không đuổi kịp được, trong nhà cũng không mua siêu xe cho mình.
Trước tòa nhà dạy học, Ninh Vũ Phi xuống xe chào tạm biệt Tư Đồ Y Nhạn rồi đi vào.
Tìm được khối lớp của mình, giảng viên đã tới, là một người đàn ông trung niên đầu hói.
“Thưa thầy?”
“Sắp vào học rồi.
Em vào đi.”
Ninh Vũ Phi nói: “Em mới tới, còn chưa có sách giáo khoa với chỗ ngồi đâu.”
Nghe vậy, giảng viên nhìn Ninh Vũ Phi: “Em là Ninh Vũ Phi, sinh viên đặc chiêu năm nay hả?”
“Vâng.”
“Mau vào đi!” Giảng viên quan sát một chút rồi nói với các sinh viên: “Các em, thầy giới thiệu một bạn học mới cho các em, tên cậu ấy là Ninh Vũ Phi, sinh viên đặc chiêu năm nay của trường mình.”
“Woa, đẹp trai quá!”
“Đúng thế, hot boy ngành chúng ta cũng không đẹp trai bằng.” Hai cô gái ngồi bàn trước thì thầm.
Trong đó cũng có người không phục, chính là một thanh niên mặc áo sơ mi ngồi bàn sau, diện mạo cũng tạm ổn, nhưng trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Còn có một người Ninh Vũ Phi biết, đó chính là Lưu Hà Đình, cô ta cũng ở trong lớp này.
Thấy Ninh Vũ Phi, cô ta sững sờ, bởi vì cô ta không ngờ Ninh Vũ Phi lại vào học lớp này, khác nào vả mặt cô ta?
Trong lớp đông nữ sinh hơn, nam sinh đa số là mọt sách, chẳng có mấy ai nổi bật.
“Em Ninh, em ngồi đằng trước nhé?”
“Không cần, em đến sau nên ngồi sau cũng được.”
Ninh Vũ Phi đi xuống, ngồi vào bàn thứ hai từ dưới đếm lên, ngồi cùng bàn là một nam sinh da đen thui, đôi mắt còn rất khôn khéo.
“Chào người anh em, tôi tên là Trần Thành Hạo.” Trần Thành Hạo nhếch miệng cười.
“Ninh Vũ Phi.”
“Tôi thấy người anh em anh tuấn tiêu sái, diện mạo bất phàm, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời…”
Ninh Vũ Phi đen mặt, thì ra mình ngồi cùng bàn với một tên lập dị, nói: “Nghe giảng!”
“À, được rồi.”
Sau một tiết khóa, Ninh Vũ Phi cảm thấy còn ổn, cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác ngồi trên lớp học nghe giáo viên giảng bài.
“Người anh em, làm điếu thuốc Z không?” Trần Thành Hạo hỏi.
“Không cần, cảm ơn.”
Lưu Hà Đình vẫn luôn rối rắm, đứng dậy đi tới đập bàn Ninh Vũ Phi: “Ê, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Người chung quanh đều kinh ngạc.
Sao sinh viên đặc chiêu mới tới lại quen biết với hoa khôi của lớp?
Ninh Vũ Phi lười biếng nhìn thoáng qua.
Lưu Hà Đình vẫn ngạo mạn như trước, đúng là khiến người ta không thoải mái.
“Ê, ánh mắt của cậu là sao thế hả? Tôi chủ động tìm cậu nói chuyện là vinh hạnh của cậu!” Lưu Hà Đình cau mày.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Ninh Vũ Phi lười để ý cô ta.
Bất kể đối phương vì lý do gì mà tìm mình thì thái độ ngạo mạn của cô ta cũng khiến anh chán ghét.
“Cậu…” Lưu Hà Đình tức giận bỏ về chỗ.
Khoảng mười phút sau, Trần Thành Hạo đi vào lớp, lắm mồm hỏi: “Người anh em, sao cậu lại biết hoa khôi của lớp vậy?”
“Không biết.”
“Nhưng cô ta chủ động tìm cậu.
Cậu phải biết rằng mặc dù hoa khôi lớp chỉ là người thường, nhưng cô ta có bạn trai là con nhà giàu.
Cậu phải cẩn thận đấy.”
Lúc này Lưu Hà Đình không đến tìm Ninh Vũ Phi.
Sau tiết thứ tư tới giờ cơm trưa.
Trần Thành Hạo nhiệt tình kéo Ninh Vũ Phi vào căn tin ăn cơm, đích thân trả tiền cho Ninh Vũ Phi.
“Trần Thành Hạo, không cần thiết đâu, tôi tự trả là được.”
“Không cần, tôi cũng là nông dân, tôi ngửi thấy mùi nông thôn trên người cậu, tôi đến sớm hơn cậu, ngày đầu để tôi trả tiền cho.” Trần Thành Hạo vỗ ngực nhiệt tình nói, Ninh Vũ Phi cũng không tiện từ chối.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cửa căn tin.
Cô nhìn chung quanh, nhanh chóng tập trung trên người Ninh Vũ Phi, ánh mắt sáng lên.
“Giang Vị Noãn đứng đầu hoa khôi tới kìa.”
“Chẳng phải cô ấy không ăn cơm ở căn tin sao?” Người chung quanh bàn tán xôn xao.
Giang Vị Noãn rất xinh đẹp, mặc chiếc váy lụa trông xinh đẹp thánh khiết.
Đám gia súc chung quanh đều thèm nhỏ dãi.
Chỉ thấy cô đi đến trước cửa sổ chọn một phần ăn, sau đó bưng vào khu vực dùng cơm.
Các nam sinh ven đường đều vội vàng nhường đường, trong lòng càng kinh ngạc, sao Giang Vị Noãn đứng đầu hoa khôi lại tới đây ăn cơm?
Trần Thành Hạo đang bới cơm ngẩng đầu lên, thấy Giang Vị Noãn đi về phía mình thì ánh mắt sáng lên, suy nghĩ miên man.
“Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ Giang Vị Noãn muốn ngồi chung với mình sao?” Trần Thành Hạo vô cùng kích động.
Quả nhiên Giang Vị Noãn đi đến trước mặt hai người, Trần Thành Hạo lập tức đứng lên, nhất thời không nói nên lời, vẫn là lần đầu tiên được nhìn hoa khôi ở khoảng cách gần.
“Chào bạn, bạn có thể nhường chỗ này cho mình được không?” Giang Vị Noãn lên tiếng, giọng nói êm tai như mộng ảo.
“Được chứ!” Trần Thành Hạo vội ngồi vào trong cùng, còn lấy khăn tay lau sạch bàn ghế, nói: “Cậu ngồi đi!”
“Cảm ơn.”
Ninh Vũ Phi ngẩng đầu lên nhìn, cười hỏi: “Mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt à?”
“Thì ra anh vẫn còn nhớ tôi.” Giang Vị Noãn mỉm cười.
Trần Thành Hạo trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng mình có phúc khí được ngồi ăn chung bàn với hoa khôi, thì ra đối phương chỉ tới tìm Ninh Vũ Phi mà thôi.
Ninh Vũ Phi nói: “Con người tôi không có bản lĩnh gì, chẳng qua là trí nhớ tốt, nhất là đối với mỹ nữ.”
“Cảm ơn.” Giang Vị Noãn trong lòng ngọt ngào.
Ninh Vũ Phi luôn mồm gọi mình là mỹ nữ, sao không thích cho được?.