“Ừ.”
Ninh Vũ Phi với Tư Đồ Y Nhạn đi vào phòng khách biệt thự, quả nhiên là tráng lệ, bất kể là trang trí hay thiết kế đều tinh xảo.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng cùng một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám bước tới.
Hai người này cũng là cha mẹ của Tư Đồ Y Nhạn, Phùng Nga Dung.
“Ba mẹ.”
“Ái chà, đây là Ninh Vũ Phi, người đã cứu con đúng không?” Phùng Nga Dung không thèm nhìn con gái mình.
Tư Đồ Minh Hồng cười nói: “Tướng mạo đường đường, diện mạo bất phàm, chắc chắn là cậu này.”
Nghe hai vị trưởng bối khen ngợi, Ninh Vũ Phi ngượng ngùng sờ mũi, khiêm tốn nói: “Cô chú nói quá lời.”
“Ha ha ha, làm gì có chuyện đó.” Tư Đồ Minh Hồng nói.
Phùng Nga Dung quan sát Ninh Vũ Phi, giống như mẹ vợ nhìn con rể tương lai, càng xem càng thuận mắt.
“Lại đây, Vũ Phi à, cháu mau ngồi đi.” Tư Đồ Minh Hồng thậm chí gọi thẳng tên thân mật, trong lòng đã coi Ninh Vũ Phi là chuẩn con rể của mình.
Điều này khiến Tư Đồ Y Nhạn không biết làm sao.
Cô cho rằng cha mẹ cũng sẽ nhiệt tình với Ninh Vũ Phi, nhưng thế này thì có phải là hơi quá mức không? Đừng nói là nhiệt tình tới mức Ninh Vũ Phi cũng không quen, ngay cả con gái cũng sẽ ghen ghét.
Thật không biết cha mình từ đâu nghe tên Ninh Vũ Phi.
Tư Đồ Minh Hồng kéo Ninh Vũ Phi ngồi xuống, quan sát cẩn thận rồi hỏi: “Vũ Phi, sư phụ cháu giờ sao rồi?”
“Chú quen sư phụ cháu ạ?”
“Quen chứ.
Năm đó cũng may mà có ông ấy, không thì nay thành phố Ngọc Trai này làm gì còn nhà Tư Đồ.
Tiếc rằng đã nhiều năm chú không gặp ông ấy.”
Ninh Vũ Phi nói: “Cảm ơn chú vẫn quan tâm sư phụ cháu.
Chú yên tâm, sư phụ cháu vẫn còn khỏe lắm, không có việc gì đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Tư Đồ Minh Hồng nói tiếp: “Đây chính là duyên phận, cháu với Y Nhạn gặp nhau thật sự là duyên phận.”
Lời nói của ông khiến Tư Đồ Y Nhạn đỏ mặt, không cần nói cũng hiểu ba mình có ý gì.
Mặc dù mình cũng hơi thinh thích Ninh Vũ Phi, nhưng có phải là hơi nhanh không?
“Cô chú nhiệt tình quá, làm cháu ngượng ngùng.” Ninh Vũ Phi thật sự rất ngại ngùng.
“Có gì đâu mà ngượng.
Từ nay về sau nơi này chính là nhà cháu, cháu có thể tùy ý ra vào.”
“Ba, ba bớt nói mấy câu đi, con đều nghe không nổi nữa.” Tư Đồ Y Nhạn chu môi.
Ba mình có vẻ thích Ninh Vũ Phi còn hơn cả con gái ruột là mình.
Tư Đồ Minh Hồng nói: “Sao ba lại phải bớt nói chứ? Dù sao sau này không biết con còn phải gả cho thằng khốn nào đâu, còn không bằng ba gả con cho Ninh Vũ Phi.
“Hả…” Ninh Vũ Phi hoảng sợ.
Tư Đồ Y Nhạn tức giận đến giậm chân, mặt đỏ như gấc, thở hổn hển lên lầu.
Lúc này, Phùng Nga Dung nói: “Ba Y Nhạn, ông thật sự bớt nói mấy câu đi.
Đừng nói Vũ Phi mới Y Nhạn mới quen nhau, Vũ Phi cũng chưa chắc đã thích con gái nhà mình.”
Đối mặt với chuyện cả đời của con gái, Phùng Nga Dung đương nhiên thận trọng.
Ninh Vũ Phi đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng bà càng tôn trọng ý kiến của hai đứa trẻ.
“Có gì đâu, năm đó chẳng phải tôi còn lôi con lợn tới nhà bà cưới bà hay sao?” Tư Đồ Minh Hồng nói.
Thực ra nhà Tư Đồ xuất thân từ nghèo khổ.
Mấy năm sau khi cưới Phùng Nga Dung, Tư Đồ Minh Hồng mới dần dần ăn nên làm ra.
Trước kia người nghèo làm gì có quá trình yêu đương.
Đúng như Tư Đồ Minh Hồng nói, tôi thích bà thì kéo con lợn qua nhà bà cầu hôn là xong.
Bị chồng mình nhắc chuyện xưa, Phùng Nga Dung đỏ mặt, liếc xéo ông ấy, nói: “Vũ Phi à, cháu nói chuyện với chú đi, cô đi nấu ít đồ ăn cho hai người.”
“Không cần đâu cô ơi, phiền toái lắm ạ.”
“Không sao đâu.” Phùng Nga Dung rời đi, Tư Đồ Minh Hồng mới nhỏ giọng hỏi: “Vũ Phi, con gái chú trông thế nào? Bao nhiêu gia tộc lớn đến cầu hôn mà chú đều đuổi đi hết, chính là để giữ nó cho cháu đấy.”.