Nhưng Ninh Vũ Phi phát hiện di động của Giang Vị Noãn cài khóa mật mã.
Ninh Vũ Phi hết cách rồi, bây giờ gọi điện lại không được.
Nhưng anh nhớ nhà Giang Vị Noãn cũng là doanh nghiệp lớn, có lẽ là sẽ tìm được.
Thế là anh tìm một tài xế taxi hỏi doanh nghiệp của nhà họ Giang nằm ở đâu, quả nhiên là tìm thấy.
Ninh Vũ Phi lái xe điện đi trước.
Ba mươi phút sau cũng tới nơi.
Ninh Vũ Phi chuẩn bị chạy vào thì một tên bảo vệ quát lên: “Ê, đứng lại, biết nơi này là nơi nào không hả? Đã hẹn trước chưa?”
Đó là một bên bảo vệ tầm ba mươi tuổi, đồng phục nghiêm trang bị gã mặc vào trông cà lơ phất phơ như gián điệp, lôi thôi lếch thếch, còn ngậm thuốc lá, vẻ mặt khinh miệt.
Tên bảo vệ làm việc ở đây lâu năm, từng gặp rất nhiều nhân vật tầm cỡ, có thể phán đoán đối phương dựa trên trang phục, cho dù là nhân viên bình thường cũng có khí chất khác hẳn.
Ninh Vũ Phi chẳng những lạ mặt mà ăn mặc cũng giản dị, hoàn toàn không giống như người giàu.
Từ đó có thể kết luận đây là một thằng loser nghèo, không có tiền không có quyền.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Đây chính là doanh nghiệp Giang thị đúng không?”
“Đúng thế.”
“Vậy có phải là có một thiên kim tiểu thư tên là Giang Vị Noãn, còn là hoa khôi của đại học Long Diệu không?” Ninh Vũ Phi hỏi lại.
Bảo vệ không kiên nhẫn, bởi vì chuyện này có thể tra được trên mạng.
Loại lừa đảo thế này đầy ra, bảo vệ đã sớm miễn dịch, cười lạnh: “Được rồi, mày đừng có nói nhảm nữa, vô ích thôi, cút về đi.”
“Rất có khả năng Giang Vị Noãn đã bị bắt cóc, chuyện này không phải là nói đùa, tôi chỉ cần gặp chủ tịch Giang nói chuyện là biết ngay.”
Vốn tưởng rằng mình nói vậy thì bảo vệ sẽ coi trọng, nhưng không ngờ gã này lại ngoáy tay, cười lạnh: “Mày mới nói gì? Sao tao không hiểu? Mày bảo cô Giang bị bắt cóc ư? Mày đùa tao đấy hả? Lần đầu tiên tao nghe thấy lý do này đấy!”
Bảo vệ cười lạnh liên tục, bởi vì lý do của Ninh Vũ Phi thật sự hoang đường.
Nhà họ Giang chính là doanh nghiệp lớn ở thành phố Ngọc Trai, ai lại rảnh rỗi trêu chọc họ chứ? Khác nào tìm chết? Đến bây giờ nhà họ Giang còn chưa từng xảy ra chuyện gì, bởi vì thế lực khác thật sự không thể trêu vào, hắc bạch lưỡng đạo ăn hết.
Ai chọc ai xui xẻo.
Bảo vệ lại không kiên nhẫn nói: “Mau cút đi, không thì tao sẽ báo cảnh sát bắt mày tội nói vớ vẩn đấy.”
“Anh thật sự làm thế hả? Sau này đừng hối hận đấy.” Ninh Vũ Phi cạn lời.
Thời nay bảo vệ đều ngang ngược vậy à? Không coi ai ra gì hết.
“Mau cút đi! Mày có tin tao đuổi mày ra ngoài ngay bây giờ không hả?” Bảo vệ lấy dùi cui từ phòng an ninh đe dọa.
Ninh Vũ Phi còn cảm thấy nếu đối phương không tin thì thôi vậy, mình lại về nhà nghĩ cách khác.
Nhưng bây giờ anh thay đổi ý định.
Tên bảo vệ này ngang ngược như thế, còn thích trông mặt mà bắt hình dong, ỷ thế hiếp người, nếu mình bỏ đi thì chẳng phải sẽ bị một tên bảo vệ vô văn hóa bò lên đầu mình khinh bỉ hay sao?
Ninh Vũ Phi thản nhiên nói: “Vậy thì hôm nay tôi không đi đấy.
Hơn nữa con gái của chủ tịch doanh nghiệp này gặp nạn, anh gánh vác hết hả?”
“Ái chà, một thằng oắt con mà còn dám đe dọa tao! Xem ra mày chán sống rồi!” Tên bảo vệ này rõ ràng quen thói ngang ngược rồi, không chấp nhận được người khác cãi lời mình, trực tiếp cầm dùi cui đâm vào ngực Ninh Vũ Phi..